- Ông Lupanh, ông muốn gì
?
-
Sự tự do của tiểu thư Đêtănggiơ.
-
Ông biết giá rồi chứ
?
- Phải.
-
Ông chấp nhận thế
?
- Tôi chấp nhận mọi điều kiện của ông.
- Chà
! - Héclốc Sôm ngạc nhiên thốt lèn. - nhưng lúc nãy ông đã từ
chối cho ông...
- Vâng, vì đó là cho tôi. Còn bây giờ, thưa ông Héclốc bây giờ vấn đề
là một thiếu nữ, một người đàn bà mà tôi yêu. Ông thấy đấy, ở
nước Pháp,
chúng tôi có những ý nghĩ rất đặc biệt về những
vấn đề này. Không phải đã
trót mang tên là Arxen Lupanh mà xử sự khác được. Ngược lại, ông ạ
!
Chàng phát biểu một cách hết sức bình tĩnh, Héclốc Sôm thoáng cúi
đầu và nói nhỏ:
- Thế viên kim cương xanh đâu
?
- Ông hãy cầm lấy cái gậy của tôi ở góc lò sưởi kia kìa. Một tay ông
nắm chặt quả táo đầu gậy, tay kia ông xoay cái khâu sắt bịt ở đầu dưới.
Héclốc Sôm cầm lấy cái gậy và xoay cái khâu bằng sắt. Xoay được
mấy vòng y nhận thấy quả táo đầu gậy lỏng và tuột ra. Ở bên trong quả táo
có một cục mát tít và ở giữa cục mát tít ấy là một viên kim cương.
Héclốc Sôm đưa lên ngang mắt ngắm nghía đúng là viên kim cương
xanh rồi
!
-
Ông Lupanh, tiểu thư Đêtănggiơ được tự do.
- Nàng được tự do bây giờ và mãi mãi chứ
? Nàng không còn sợ gì
ông nữa chứ
?
-
Cũng chẳng phải sợ ai nữa
!
- Dù thế nào đi nữa thì...
-
Dù thế nào đi nữa, tôi không biết tên nàng, cũng chẳng biết nàng ở
đâu.
- Cảm ơn. Tạm biệt ông nhé. Vì nhất định chúng ta sẽ gặp lại nhau,
phải không ông Hélốc Sôm ?
- Tôi cũng tin thế.
Giữa Héclốc Sôm và Ganimar có một cuộc tranh luận gay gắt. Cuối
cùng Héclốc Sôm ngắt lời một cách thô bạo.
- Ông Ganimar, tôi rất tiếc không cùng quan điểm với ông. Nhưng tôi
không còn thời giờ để giải thích nữa. Một tiếng nữa tôi sẽ lên tàu về nước.
- Nhưng còn người Đàn bà tóc hoe
?
-
Tôi không quen biết người ấy.