ARSENE LUPIN ĐỐI ĐẦU HELOC SOM - Trang 97

- Ông Lupanh, ông muốn gì

?

-

Sự tự do của tiểu thư Đêtănggiơ.

-

Ông biết giá rồi chứ

?

- Phải.
-

Ông chấp nhận thế

?

- Tôi chấp nhận mọi điều kiện của ông.
- Chà

! - Héclốc Sôm ngạc nhiên thốt lèn. - nhưng lúc nãy ông đã từ

chối cho ông...

- Vâng, vì đó là cho tôi. Còn bây giờ, thưa ông Héclốc bây giờ vấn đề

là một thiếu nữ, một người đàn bà mà tôi yêu. Ông thấy đấy, ở

nước Pháp,

chúng tôi có những ý nghĩ rất đặc biệt về những

vấn đề này. Không phải đã

trót mang tên là Arxen Lupanh mà xử sự khác được. Ngược lại, ông ạ

!

Chàng phát biểu một cách hết sức bình tĩnh, Héclốc Sôm thoáng cúi

đầu và nói nhỏ:

- Thế viên kim cương xanh đâu

?

- Ông hãy cầm lấy cái gậy của tôi ở góc lò sưởi kia kìa. Một tay ông

nắm chặt quả táo đầu gậy, tay kia ông xoay cái khâu sắt bịt ở đầu dưới.

Héclốc Sôm cầm lấy cái gậy và xoay cái khâu bằng sắt. Xoay được

mấy vòng y nhận thấy quả táo đầu gậy lỏng và tuột ra. Ở bên trong quả táo
có một cục mát tít và ở giữa cục mát tít ấy là một viên kim cương.

Héclốc Sôm đưa lên ngang mắt ngắm nghía đúng là viên kim cương

xanh rồi

!

-

Ông Lupanh, tiểu thư Đêtănggiơ được tự do.

- Nàng được tự do bây giờ và mãi mãi chứ

? Nàng không còn sợ gì

ông nữa chứ

?

-

Cũng chẳng phải sợ ai nữa

!

- Dù thế nào đi nữa thì...
-

Dù thế nào đi nữa, tôi không biết tên nàng, cũng chẳng biết nàng ở

đâu.

- Cảm ơn. Tạm biệt ông nhé. Vì nhất định chúng ta sẽ gặp lại nhau,

phải không ông Hélốc Sôm ?

- Tôi cũng tin thế.
Giữa Héclốc Sôm và Ganimar có một cuộc tranh luận gay gắt. Cuối

cùng Héclốc Sôm ngắt lời một cách thô bạo.

- Ông Ganimar, tôi rất tiếc không cùng quan điểm với ông. Nhưng tôi

không còn thời giờ để giải thích nữa. Một tiếng nữa tôi sẽ lên tàu về nước.

- Nhưng còn người Đàn bà tóc hoe

?

-

Tôi không quen biết người ấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.