-
Mới vừa xong ông...
- Ông Ganimar này, tôi đã nộp cho ông Arxen Lupanh. Đây là viên
kim cương xanh, ông làm ơn trao lại cho nữ bá tước Đơ Crôgiông hộ tôi.
Theo tôi, ông chẳng có gì đáng phàn nàn cả.
- Nhưng còn người Đàn bà tóc hoe
?
- Ông đi mà tìm lấy
!
Héclốc Sôm chụp mũ lên đầu rồi bước nhanh ra cửa.
- Chúc bác Héclốc Sôm lên đường bình an nhé
! - Lupanh kêu to, -
Bác hãy tin là tôi không bao giờ quên mối quan hệ thân thiết giữa chúng ta.
Cho gửi lời thăm ông Uynxơn nhé
!
Héclốc Sôm đi thẳng không ngoái cổ cũng không đáp, Lupanh cười
khẩy:
-
Đúng là chuồn theo kiểu Ănglê
? Chà, cái anh chàng dân ở đảo này
không có lấy một mẩu lịch sự
nào
! Nhưng Lạy Chúa tôi, ông làm gì đấy,
ông Ganimar
? Ái chà
! Khám nhà à
? Chẳng còn quái gì đâu ông bạn thân
mến ạ
! Sổ sách của tôi đã chuyển hết đến một nơi an toàn rồi
!
-
Biết đâu đấy
! Biết đâu đấy
!
Lupanh bĩu môi, nhún vai. Chàng nhẫn nại đứng nhìn cuộc lục soát
với hai cảnh sát xốc nách và hơn chục thầy khác vây quanh. Hai mươi phút
trôi qua, chàng bỗng thở dài, nói:
- Nhanh lên ông Ganimar, ông sờ lần lâu quá
đấy
!
- Anh vội thế cơ à
?
- Vâng, rất vội
! Tôi có hẹn gấp
!
-
Ở sở cẩm à
?
-
Không, ở trên phố
-
Úi chà
! Hẹn mấy giờ
?
- Đúng hai giờ.
-
Đã ba giờ còn gì
!
- Chết thật, muộn mất rồi. Tôi là chúa ghét lỡ hẹn đấy ông Ganimar ạ.
- Xin anh năm phút nữa.
-
Không được quá đấy nhé.
-
Ông tử tế quá
! Tôi cố gắng...
- Thôi, miễn nói
!... Lại cái tủ hốc tường nữa à ?
Rỗng tuếch có gì
đâu mà lục...
- Có đấy
! Có mấy bức thư.
-
Những hoá đơn cũ đấy.
-
Không. Một bó thư buộc bằng một dải lụa..