Nhưng đột nhiên, Arxen Lupanh ngẩng phắt đầu lên, rùng mình như cố hất
đi tảng đá đang đè nặng trong lòng, rồi nhanh nhẹn, thư thái nói:
- Ông Héclốc Sốrn, chắc ông cũng nhận thấy tôi bị rủi nhiều quá. Lúc
nãy tôi không thoát được qua lò sưởi và đành chịu nộp mình cho ông. Lần
này cái máy điện thoại chết tiệt bỗng nhiên réo lên tặng ông người Đàn bà
tóc hoe. Thưa ông, tôi tuân theo mệnh lệnh của nàng
!
- Thế nghĩa là thế nào
?
-
Nghĩa là tôi sẵn sàng đàm phán
!
Héclốc Sôm bèn nói với Ganimar, yêu cầu lão để y nói chuyện với Arxen
Lupanh. Biết không thể bàn cãi lôi thôi, các nhà chức trách bèn tạm rút lui
ra ngoài. Cuộc hội thảo tối cao bắt đầu. Héclốc Sôm gay gắt lên tiếng
trước:
- Ông Lupanh, ông muốn gì
?
-
Sự tự do của tiểu thư Đêtănggiơ.
-
Ông biết giá rồi chứ
?
- Phải.
-
Ông chấp nhận thế
?
- Tôi chấp nhận mọi điều kiện của ông.
- Chà
! - Héclốc Sôm ngạc nhiên thốt lèn. - nhưng lúc nãy ông đã từ chối
cho ông...
- Vâng, vì đó là cho tôi. Còn bây giờ, thưa ông Héclốc bây giờ vấn đề là
một thiếu nữ, một người đàn bà mà tôi yêu. Ông thấy đấy, ở
nước Pháp,
chúng tôi có những ý nghĩ rất đặc biệt về những
vấn đề này. Không phải đã
trót mang tên là Arxen Lupanh mà xử sự khác được. Ngược lại, ông ạ
!
Chàng phát biểu một cách hết sức bình tĩnh, Héclốc Sôm thoáng cúi đầu
và nói nhỏ:
- Thế viên kim cương xanh đâu
?
- Ông hãy cầm lấy cái gậy của tôi ở góc lò sưởi kia kìa. Một tay ông nắm
chặt quả táo đầu gậy, tay kia ông xoay cái khâu sắt bịt ở đầu dưới.
Héclốc Sôm cầm lấy cái gậy và xoay cái khâu bằng sắt. Xoay được mấy
vòng y nhận thấy quả táo đầu gậy lỏng và tuột ra. Ở bên trong quả táo có
một cục mát tít và ở giữa cục mát tít ấy là một viên kim cương.