ARSÈNE LUPIN VÀ HỒI ỨC BÍ MẬT - Trang 109

“Tuy vậy thưa ông dự thẩm, ông cũng công nhận tội phạm. Nếu không

phải thủ phạm thì Prévailles không để bị bắt và không chống cự.”

“Hắn ta cho là tưởng bị tấn công. Hắn cũng nói chưa bao giờ gặp Jenny

Saphir và thực ra không có ai vạch mặt hắn được. Hơn nữa cho rằng để trấn
lột viên ngọc lam thì trong nhà hắn không tìm thấy.”

“Bên ngoài cũng có thấy đâu,” Ganimard gặng lại.

“Đúng, nhưng điều ấy không phải là một bằng chứng buộc tội. Ông

Ganimard, ông biết chúng ta cần ngay cái gì không? Đoạn kia của giải lụa
đỏ.”

“Đoạn kia à?”

“Vâng, vì nếu kẻ sát nhân lấy đi thì tất nhiên dấu tay thấm máu của hắn ở

trên mảnh lụa đó.”

Ganimard không trả lời. Đã mấy ngày nay ông cảm thấy sự việc sẽ diễn

biến đến kết cục đó, không có bằng chứng nào khác được. Với mảnh lụa, và
chỉ với mảnh đó thì sự phạm tội của Prévailles mới cụ thể. Trong trường hợp
này, Ganimard buộc phải chứng minh rõ sự phạm tội đó. Chịu trách nhiệm
bắt giữ, nổi tiếng vì việc đó, được tán dương là đối thủ đáng sợ nhất của
những kẻ bất lương, nếu Prévailles được tha thì ông trở nên hoàn toàn lố
bịch. Không may là chứng cứ độc nhất và cần thiết đó lại nằm trong tay
Lupin. Làm thế nào để lấy lại nó?

Ông tìm tòi, lại tiến hành dò xét, điều tra lại, trải qua nhiều đêm thức

trắng khám phá bí mật trên con đường và nhà ở của Prévailles, huy động
hàng chục người truy tìm viên ngọc lam nhưng đều vô ích.

Ngày 27 tháng 12, ông dự thẩm gặp ông ở hành lang, hỏi:

“Nào, ông Ganimard, có gì mới không?”

“Thưa ông dự thẩm, không.”

“Nếu vậy tôi gác sự việc lại.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.