ARSÈNE LUPIN VÀ HỒI ỨC BÍ MẬT - Trang 111

Ông lẩm bẩm, có phần thỏa mãn: “Lupin sợ rồi!”

Một tiếng nói phía sau:

“Ông tồi lắm.”

Ngoảnh lại ông thấy một người thợ già mặc áo choàng thợ vẽ đứng trên

bậc cửa. Người đó nói:

“Đừng tìm nữa, tôi Lupin đây. Sáng nay tôi làm việc ở xưởng hội họa, bây

giờ là giờ ăn nên tôi lên nhà.”

Anh ngắm Ganimard với một nụ cười vui vẻ và nói:

“Thật là giây phút tệ hại tôi gây ra cho ông, ông bạn, tuy tôi rất kính mến

ông! Ông nghĩ sao, nhà nghệ sĩ? Có đúng là phức tạp như đã dự kiến không,
mà dự kiến từ A đến Z! Tôi đã làm ông thấy rõ sự việc và đi sâu vào bí mật
của giải lụa chứ? Tôi không nói rằng không có những lỗ hổng trong lập luận
của tôi, còn thiếu những mắt xích trong sợi dây. Nhưng đúng là một kiệt tác
của trí thông minh cả một sự hệ thống hóa lại vấn đề đấy ông ạ. Hình dung
được những gì đã xảy ra, sẽ xảy ra từ khi khám phá án mạng cho đến khi
ông đến đây tìm tôi lấy chứng cứ! Một sự đoán trước tuyệt vời! Ông có
mảnh lụa không?”

“Có một nửa, anh có nửa kia chứ?”

“Nó đây, ta so với nhau.”

Họ trải hai mảnh lụa ra bàn, những lát kéo cắt khớp với nhau, cũng cùng

màu.

Lupin nói:

“Nhưng tôi cho rằng ông đến đây không chỉ có thế, vấn đề ông quan tâm

là những vết máu. Ở đây thiếu ánh sáng, ông đi theo tôi.”

Họ sang phòng bên cạnh, đúng là sáng hơn và Lupin áp mảnh vải của anh

lên tấm kính. Anh nhường chỗ cho Ganimard rồi bảo:

“Ông ngó xem.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.