ARSÈNE LUPIN VÀ HỒI ỨC BÍ MẬT - Trang 113

Trong lúc đó anh tháo xong sợi dây cuộn và từ giữa hột rỗng anh dùng

ngón cái và ngón trỏ lấy ra một viên đá xanh trong sáng và gọt dũa tuyệt
đẹp.

“Thấy không ông bạn? Tôi nói thế nào?”

Anh ngẩng đầu lên. Viên thanh tra mắt ngơ ngác, mặt xanh nhợt, sửng sốt,

hình như choáng váng về viên ngọc lóng lánh trước mắt. Cuối cùng ông hiểu
ra toàn bộ âm mưu. Ông lẩm bẩm lặp lại lời rủa lúc gặp ban đầu: “Đồ súc
sinh”.

Hai người đứng trước mặt nhau. Ganimard bảo:

“Đưa trả lại cho tôi.”

Lupin đưa mảnh lụa. Viên thanh tra ra lệnh:

“Viên ngọc lam.”

“Ông tồi lắm.”

“Đưa đây, nếu không…”

“Nếu không thì sao, đồ ngốc? Chà! Ông tưởng tôi nhường công việc cho

ông để ăn cám à?”

“Đưa trả lại đây.”

“Ông không thấy à? Đã bốn tuần nay tôi chỉ cho ông đi như một công tử

bột mà ông lại muốn… Thế nào, Ganimard… Ông phải hiểu rằng trong bốn
tuần vừa rồi ông chỉ là một người thừa hành… Làm oai đi…”

Cố nén giận đang sôi lên trong người, Ganimard chỉ nghĩ đến việc gọi

người của ông. Vì gian phòng họ đứng trông ra sân, ông dần dần quay người
đến cánh cửa thông phòng và một bước ông nhảy lại cửa sổ đập vỡ một tấm
kính.

Lupin tiếp tục:

“Ông và những người khác đúng thật ngây thơ! Từ khi giữ mảnh lụa,

không một người nào có ý nghĩ nắn xem, không một ai tự hỏi vì sao cô gái

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.