ARSÈNE LUPIN VÀ HỒI ỨC BÍ MẬT - Trang 117

CÁI CHẾT VỜN QUANH

S

au khi vòng quanh dãy tường của toà lâu đài, Arsène Lupin trở lại điểm

xuất phát. Chắc chắn không có lỗ hổng nào; người ta chỉ vào được khu vực
rộng lớn nhà Maupertuis qua cánh cửa nhỏ, thấp, khóa bên trong hoặc cửa
song sắt chính có chiếc còi cảnh sát đó.

Anh nói:

“Được, ta sẽ dùng phương pháp quy mô hơn.”

Đi vào giữa một bụi rậm anh dấu xe máy, lấy cuộn dây để dưới yên xe và

đến một chỗ anh đã chú ý khi đi quan sát. Chỗ đó xa đường, gần bìa rừng, có
những cây to trong vườn vươn ra quá tường.

Lupin buộc một hòn đá vào đầu sợi dây, tung lên qua một cành to và chỉ

việc kéo lại rồi trèo lên. Cành cây bật lên kéo anh khỏi mặt đất, qua tường,
trượt dọc cây và nhẹ nhàng nhảy xuống cỏ trong vườn.

Đang là mùa đông, cành cây trụi lá phía trên những bồn cỏ nhấp nhô, từ

xa đã thấy rõ lâu đài Maupertuis. Sợ bị lộ, anh ẩn mình sau rặng thông, đưa
ống nhòm lên mắt nghiên cứu mặt trước âm u của toà lâu đài. Tất cả cửa sổ
đóng kín như được bảo vệ; người ta tưởng nhà không có người ở.

Lupin lẩm bẩm:

“Trang viên buồn bã quá, chán thật! Mình chẳng chết ở đây được.”

Khi đồng hồ điểm ba giờ, một cánh cửa tầng trệt mở ra trước thềm và

bóng một người đàn bà thanh mảnh, bận chiếc bành tô đen xuất hiện. Người
đàn bà dạo ngang dọc mấy phút, rắc vụn bánh cho đàn chim vây quanh rồi
xuống bậc đá, đi ra bãi cỏ theo đường bên phải.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.