ARSÈNE LUPIN VÀ HỒI ỨC BÍ MẬT - Trang 118

Với ống nhòm, Lupin thấy rõ người ấy đi về phía mình, người cao, tóc

vàng, dáng điệu có duyên, có vẻ là một cô gái còn rất trẻ. Cô bước nhanh
nhẹn, nhìn mặt trời mờ mờ mùa đông và chơi bẻ những cành khô trên cây
dọc đường.

Cô đến chừng hai phần ba khoảng cách đến chỗ Lupin thì có tiếng sủa dữ

tợn của một con chó rất lớn, con chó Đan Mạch to cao đang đứng dựng lên
vì chiếc xích giữ lại từ một cái chuồng gần đó. Cô gái tránh ra một ít và đi
qua, không để ý đến tai nạn có thể xảy ra. Con chó càng giận dữ, đứng thẳng
kéo căng vòng cổ thít chặt lại.

Đi xa khoảng ba mươi, bốn mươi mét, cô ngoảnh lại giơ cánh tay ra. Con

chó nhảy chồm lên, lùi lại cuối chuồng rồi nhảy mạnh tới. Cô gái sợ hãi hét
lên. Con chó vượt tới, kéo theo chiếc xích bị gãy. Cô bèn chạy, chạy hết sức
và kêu cứu thất thanh. Nhưng chỉ mấy bước nhảy con chó theo kịp. Cô kiệt
sức ngã xuống, nguy khốn; con vật đã đến cạnh cô, gần cắn được.

Đúng lúc đó có một tiếng nổ. Con chó lộn nhào ra phía trước, phịch

xuống đất, chân cào cào và nằm duỗi ra hộc lên khàn khàn, ngắt quãng, cuối
cùng rên lên không thành tiếng nữa.

Lupin chạy ngay lại, sẵn sàng bắn phát nữa nhưng nói:

“Chết rồi.”

Cô gái đứng lên, run rẩy, xanh xao. Cô ngạc nhiên nhìn người đàn ông

không quen biết vừa cứu sống mình, miệng ấp úng:

“Xin cảm ơn… Tôi sợ quá… Thật vừa kịp… Tôi xin cảm ơn, thưa ông.”

Lupin cất mũ:

“Cô cho phép tự giới thiệu… Paul Daubreuil. Nhưng trước hết, xin cô chờ

cho một lát…”

Anh cúi xuống xác con chó, xem xét chiếc xích ở chỗ con chó làm gãy.

Anh nói trong kẽ răng:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.