ARSÈNE LUPIN VÀ HỒI ỨC BÍ MẬT - Trang 120

“Vì sao ông biết điều đó? Tôi đã xé bức thư khi chưa viết xong.”

“Và cô vứt những mảnh vụn ra đường, chỗ lâu đài này đi ra.”

“Đúng vậy… tôi đi dạo…”

“Có người nhặt những mảnh vụn ấy và ngay hôm sau tôi biết được.”

“Thế là ông đã đọc?” Cô Darcieux bứt rứt hỏi.

“Vâng, tôi có lỗi tò mò và không ân hận gì vì có thể cứu cô.”

“Cứu tôi về việc gì?”

“Khỏi cái chết.”

Lupin nói lời đó rõ ràng; người con gái rùng mình:

“Tôi có bị đe dọa vì cái chết đâu.”

“Có đấy thưa cô. Cuối tháng mười khi cô ngồi đọc sách trên chiếc ghế ở

thềm nhà thường ngày cô vẫn ngồi vào giờ đó thì một mảng đá trên hiên rơi
xuống cách cô vài phân, nếu không cô đã bị vỡ đầu.”

“Chỉ là tình cờ…”

“Một tối tháng mười một khi cô đang đi qua vườn rau dưới trời trăng thì

một tiếng súng nổ, đạn sạt ngang tai cô.”

“Ít nhất… tôi cứ tưởng…”

“Sau nữa, tuần trước cô đi trên chiếc cầu nhỏ ở con sông qua trang viên

cách thác nước hai mét, thì cầu đổ. Thật may mà cô bám được vào một rễ
cây.”

Jeanne Darcieux gượng cười:

“Đúng, nhưng như tôi viết cho Marceline, đấy chỉ là một loạt sự trùng

hợp ngẫu nhiên.”

“Thưa cô không, không. Một trường hợp tình cờ thì có thể chấp nhận, hai

cũng có thể. Nhưng người ta không thể cho rằng đến ba lần tình cờ và lặp lại

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.