ARSÈNE LUPIN VÀ HỒI ỨC BÍ MẬT - Trang 121

trong những trường hợp lạ lùng như vậy. Vì thế tôi mạn phép đến cứu cô. Và
sự can thiệp này chỉ có kết quả nếu giữ được bí mật nên tôi không ngần ngại
vào đây, như thế này chứ không qua cổng. Cũng thật đúng lúc như cô nói.
Kẻ thù lại tấn công cô lần nữa!”

“Thế nào? Ông nghĩ là…? Không, không thể như thế. Tôi không tin.”

Lupin nhặt chiếc xích chỉ cho cô:

“Cô xem khâu cuối, chắc chắn đã bị cưa đi. Nếu không một chiếc xích

như thế này không thể dựt đứt được. Vả lại, dấu cưa rõ lắm!”

Giận xanh tái người, mối lo sợ làm nhăn khuôn mặt đẹp của cô. Cô ấp

úng:

“Nhưng ai muốn làm hại tôi thế? Khủng khiếp… Tôi có làm gì xấu cho ai

đâu. Nhưng chắc ông có lý… Hơn thế…” Cô nói nốt, giọng nhỏ lại. “Hơn
thế tôi nghĩ không biết mối nguy hiểm đó có đe dọa bố tôi không?”

“Người ta cũng tấn công ông cụ à?”

“Không, vì ông không ra khỏi phòng. Bệnh của ông cụ cũng thật khó

hiểu. Ông không còn sức, không đi được. Hơn nữa lại ngạt thở như tim
ngừng đập. Chà, thật kinh hoàng!”

Lupin cảm thấy anh đã gây được quyền lực đối với cô lúc này, bèn nói với

cô:

“Cô đừng sợ thưa cô. Nếu cô tuyệt đối nghe lời tôi thì tôi tin sẽ có kết

quả.”

“Vâng… vâng. Tôi muốn thế, nhưng việc đó thật kinh khủng… “

“Tôi đề nghị cô cứ tin tưởng, nghe tôi. Tôi muốn biết một số điểm.”

Anh hỏi cô từng câu một và Jeanne Darcieux vội vã trả lời.

“Con chó này không bao giờ thả phải không?”

“Không bao giờ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.