ARSÈNE LUPIN VÀ HỒI ỨC BÍ MẬT - Trang 150

thiếu ăn. Người lạ đến bảo vệ anh ta tránh sự giận dữ của họ.

“Buông tay ra, con người này thuộc về tôi. Tôi bảo vệ anh ta nếu ai đụng

đến… Tôi không làm ông đau quá chứ già Traînard?”

Đứng trên đôi chân rơm bọc vải rách, cả đôi tay và người cũng thế, đầu

quấn vải buộc chặt lại, ông già còn có vẻ cứng nhắc của một con bù nhìn.
Thật buồn cười và bất ngờ đến nỗi mọi người chứng kiến phì lên cười.

Người lạ tháo vải ở đầu ra; mọi người thấy một khuôn râu xám rối bù sổ

tung bốn phía trên nét mặt trơ xương, đôi mắt đỏ ngầu.

Tiếng cười lại rộ lên. Ông chủ trại ra lệnh:

“Trả tiền đây! Những tờ giấy bạc đâu?”

Người lạ đẩy ông già ra một đoạn:

“Một lát nữa sẽ trả lại, đúng không già Traînard?”

Và vừa dùng dao cắt những sợi rơm, sợi vải, ông vừa đùa:

“Ông già khốn khổ, ông trúng quả đấy. Nhưng làm sao ông làm được như

vậy? Phải có sự khéo léo phi thường hay đúng hơn là có sự sợ hãi ghê
gớm… Thế là trong đêm đầu tiên ông lợi dụng lúc người ta nghỉ để chui vào
đống quần áo bỏ đi đó chứ gì? Cũng không tồi! Một con bù nhìn rơm, làm
sao người ta ngờ được! Người ta quá quen thuộc thấy nó mắc trên cây rồi!
Nhưng ông bạn già ơi, chắc ông đau ê ẩm vì nằm sấp xuống, chân tay lủng
lẳng suốt cả ngày. Tư thế tệ quá! Và làm thế nào để tránh cử động chứ? Khi
ngủ thì lo lắng, lại phải ăn phải uống, nghe thấy canh gác hình dung nòng
súng chỉ cách mình một mét… Brr… Nhưng hay nhất là cọng rơm của ông.
Thật thế. không một tiếng động, có thể nói là không một cử chỉ, ông dứt
những cọng rơm trong mớ bọc, nối đầu chúng lại, đưa xuống ang nước hút
từng giọt nước ngon lành. Đáng tung hô ca ngợi!. Hoan nghênh bố Traînard!

Ông nói thêm trong kẽ răng:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.