ARSÈNE LUPIN VÀ HỒI ỨC BÍ MẬT - Trang 195

Cô nhìn anh với cái nhìn không có vẻ khinh ghét cũng không cừu địch,

không giận dữ. Anh biết rằng cô quên anh là tên trộm cắp gây tai họa, chỉ
nghĩ đến người đã là chồng cô và với người ấy, cha cô đã buộc cô vào cho
đến ngày tận số thiêng liêng.

Anh tiến về phía cô một bước nhìn cô lâu hơn. Cô không cúi mặt xuống

nhưng mặt cô đỏ lên, không bao giờ anh thấy được một khuôn mặt cảm
động hơn, in dấu một nhân phẩm đến thế. Anh nói với cô như đêm đầu tiên
ở Paris:

“Ồ, đôi mắt em. Đôi mắt em bình lặng, buồn… và đẹp đến thế!”

“Anh đi đi!.. Anh đi đi…” Cô cúi đầu xuống ấp úng.

Trước sự rung động của cô, anh có ngay cảm giác về những tình cảm tối

tăm đang day dứt cô. Trong tâm trí cô gái già có trí tưởng tượng thơ mộng
với những giấc mơ không dứt, những câu chuyện cổ xưa, phải chăng trong
giây phút bất ngờ này và sau những tình huống bất thường về những cuộc
gặp gỡ của họ, có cái gì đó đặc biệt, lãng mạn và hào hiệp của một con
người hùng? Kẻ phiêu lãng tài ba đã đến với nàng trong một buổi tối, đeo
vào tay nàng chiếc nhẫn cưới: cuộc hôn nhân thần bí và đắm say như người
ta thấy trong thời cổ!

Cảm động, suýt nữa anh ngả theo đà phấn kích và kêu lên:

“Chúng ta cùng đi… cùng trốn! Em là vợ anh, là bạn đường của anh. Hãy

chia sẻ với anh gian nan, vui sướng, lo âu. Đó là một cuộc sống lạ lùng và
mạnh mẽ, hùng tráng và đẹp đẽ…”

Nhưng đôi mắt Angélique ngẩng lên nhìn anh quá trong sáng và tự hào

làm đến lượt anh cũng đỏ mặt lên. Đây không phải một người đàn bà người
ta có thể nói với những điều ấy. Anh thì thầm:

“Anh xin lỗi em. Anh đã làm nhiều việc xấu nhưng không việc nào có kỷ

niệm cay đắng đến vậy. Anh là kẻ khốn nạn… Anh làm em hỏng cả cuộc
đời.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.