ARSÈNE LUPIN VÀ HỒI ỨC BÍ MẬT - Trang 71

Anh uống cạn một hơi, cũng không biết sao là có lòng tin nhanh đến thế.

Cô lại gần cửa sổ và bảo:

“Anh mặc quần áo đi… nhanh lên…”

Anh làm theo và mệt quá anh ngồi bệt xuống ghế. Cô lại gần anh, hơi cúi

xuống để anh tựa vào vai và dẫn anh ra cửa, lại cầu thang:

“Phải đi thôi, gấp lắm rồi… Dồn sức lực lại.”

Và Lupin bước đi như người bước trong mộng, giấc mộng kỳ cục của

những sự việc rời rạc với kết thúc may mắn của cơn ác mộng anh trải qua
hai tuần nay. Một ý nghĩ chợt đến, anh bật cười:

“Ông Ganimard khốn khổ, thực không may! Mình các tiền về cuộc bắt

giam mình.”

Nhờ cô bạn dìu anh với một sức mạnh không ngờ, anh xuống khỏi cầu

thang ra đến đường cạnh một chiếc ô tô. Cô đưa anh lên xe và bảo lái xe:

“Chạy đi.”

Lupin choáng váng vì không khí và sự sôi động trên đường nên không

nhận rõ đường đi cùng những trở ngại dọc đường. Anh hồi sức hoàn toàn
khi về đến một trong những chỗ ở của anh đang có người hầu canh giữ. Cô
gái bảo:

“Anh đi đi.”

Và thấy cô cũng quay gót, anh nắm nếp áo giữ cô lại:

“Không… không… Giải thích cho tôi đã… Vì sao cô cứu tôi? Bây giờ cô

trở lại không cho bà cô biết chứ gì? Hãy thương tôi, cho tôi biết vì sao cô
cứu tôi?”

Cô im lặng, người đứng thẳng đầu hơi nghiêng, vẫn giữ thái độ lạnh lùng

cứng rắn. Tuy vậy anh cảm thấy khoé miệng cô có vẻ cay đắng hơn là độc
ác, đôi mắt, đôi mắt đen rất đẹp thể hiện sự mơ màng. Lupin vẫn chưa hiểu
rõ nhưng linh cảm dè dặt thấy có cái gì đó xảy ra trong lòng cô. Anh cầm lấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.