ARSÈNE LUPIN VÀ HỒI ỨC BÍ MẬT - Trang 72

tay cô. Cô đẩy ra với thái độ phản ứng có vẻ kỵ hiềm, hận thù. Thấy anh năn
nỉ, cô kêu lên:

“Để tôi yên… Để tôi… Anh không biết là tôi căm ghét anh à?”

Họ nhìn nhau một lúc. Lupin bối rối, cô thì run rẩy, gương mặt tái xanh

của cô đỏ bừng lên khác thường. Anh nhẹ nhàng nói với cô:

“Nếu cô căm ghét tôi thì để tôi chết. Dễ thôi… Sao cô không làm thế?”

“Tại sao? Tại sao à? Nào tôi biết được?”

Cô nhăn mặt, vội lấy tay che mặt và anh thấy hai giọt lệ chảy qua kẽ tay.

Rất cảm động, anh định nói những lời âu yếm như vỗ về một cô bé và

muốn đến lượt mình cứu cô, khuyên cô, kéo cô ra khỏi cuộc sống không đẹp
mà cô đang sống.

Nhưng anh cảm thấy những lời nói đó vô nghĩa và anh không biết nói gì.

Khi anh hiểu ra rằng trong quá trình diễn biến sự việc, anh đã gây cho người
đàn bà trẻ này lúc chăm sóc anh trên giường bệnh, cảm phục lòng can đảm
yêu đời mà gắn bó với anh, say đắm anh, ba lần cứu anh thoát chuyện ngoài
ý muốn hận thù theo bản năng.

Việc đó thật bất ngờ, quá lạ lùng làm Lupin bâng khuâng đến nỗi khi cô

thụt lùi ra ngoài chăm chăm nhìn anh, anh không cố giữ cô lại. Cô cúi đầu,
hơi mỉm cười và đi mất.

Anh bấm chuông vội gọi người hầu bảo:

“Anh đi theo người đàn bà đó… Nhưng thôi, đừng… Cuối cùng như thế

vẫn hơn…”

Anh im lặng suy nghĩ khá lâu hình ảnh người đàn bà trẻ ám ảnh anh. Anh

hình dung lại toàn bộ câu chuyện kỳ lạ, cảm động, hài hước mà anh đã nguy
khốn trải qua và cầm chiếc gương trên bàn, anh có vẻ hài lòng ngắm rất lâu
khuôn mặt mà bệnh tật và lo sợ không làm cho quá tàn tạ.

Anh lẩm bẩm:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.