ARTHAS: THI VƯƠNG TRỖI DẬY - Trang 291

Arthas kéo thanh kiếm về sau. Những cổ tự trên thanh Băng Sầu tỏa sáng
đầy hi vọng. Và rồi có một lời thì thầm, không phải từ thanh cổ tự kiếm mà
là một ký ức-
-giọng nói của một vị hoàng tử có mái tóc màu đen, dường như đã lâu như
cả một đời người-
“Ông ấy bị ám sát. Một người bạn đáng tin cậy… ả ta giết ông ấy. Đâm
ngay vào tim.”
Arthas lắc đầu và giọng nói đó trở nên im bặt.
“Chuyện gì thế này? Con đang làm gì vậy hả con trai?”
“Kế vị ông đó… Phụ Vương à.”
Và rồi cơn đói của thanh Băng Sầu đã được thỏa mãn – trong phút chốc.

Arthas sau đó đã giải phóng họ – những thần dân mới phục tùng anh một
cách mù quáng. Việc triệt hạ những vệ binh tấn công anh lúc cha anh chết
là chuyện hết sức đơn giản, và rồi anh thẳng tiến ra sân với một mục tiêu
lạnh lùng.
Thật điên rồ.
Cuộc truy hoan bây giờ đã trở nên điên loạn. Buổi lễ chúc mừng đã biến
thành cuộc chạy trốn điên cuồng. Chỉ có vài người thoát được. Hầu hết
những người lúc trước vừa đứng chờ hàng giờ liền để chào mừng vị hoàng
tử của họ giờ đã chết, máu đã đông lại trên những vết thương ghê tởm, tứ
chi bị xẻ đứt, cơ thể bị dẫm nát. Những đại sứ giờ nằm cùng những thường
dân, nam nữ trẻ em lẫn lộn, tất cả đều đã chết.
Arthas không quan tâm số mệnh của họ là gì – làm xác chết nuôi sống lũ
quạ, hay là thần dân mới đi theo anh ta. Anh sẽ để điều đó lại cho các đội
trưởng là Falric và Marwyn, hai người này giờ đã trắng bệch như anh và có
sự tàn nhẫn hơn rất nhiều. Arthas đi dọc theo con đường anh dùng để tới
đây, tập trung vào một mục đích duy nhất.
Khi đã ra khỏi khu sân trong chứa đầy xác, cả sống lẫn chết, anh bắt đầu
chạy. Chẳng có con ngựa nào có thể chịu đựng được anh nữa; lũ súc vật đó
phát điên lên trước cái mùi của anh và quân lính. Nhưng anh nhận ra giờ
đây anh không hề mệt mỏi; không còn biết mệt mỏi nữa một khi thanh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.