ARTHAS: THI VƯƠNG TRỖI DẬY - Trang 292

Băng Sầu, hay là Thi Vương – kẻ dùng thanh cổ tự kiếm để nói chuyện với
anh – đang thì thầm với anh. Và vậy là anh chạy, đôi chân mang anh tới
một nơi đã nhiều năm rồi chưa tới.
Những giọng nói cuộn xoáy trong đầu anh, những ký ức, những mẩu đối
thoại:
“Người biết người chưa nên cưỡi nó mà.”
“Người lại quên bài học rồi…”
Tiếng kêu la đau đớn của Bất Bại vang vọng trong tâm trí anh. Ánh Sáng
đã ngập ngừng vào thời khắc tồi tệ đó, như thể đang quyết định xem anh có
xứng đáng với ân huệ của nó không. Khuôn mặt của Jaina khi anh kết thúc
mối quan hệ của họ.
“Lắng nghe ta này chàng trai… Bóng tối đã buông xuống, và anh chẳng thể
ngăn chặn được nó đâu… Anh càng cố tiêu diệt kẻ thù, anh càng nhanh
chóng đưa thần dân mình vào tay chúng thôi…”
“…Đây đâu phải một cánh đồng trồng táo bị nhiễm bệnh đâu, đây là một
thành phố chứa đầy con người đấy!…”
“…Chúng ta biết quá ít ỏi – chúng ta không thể chỉ tàn sát họ như những
con thú vật được mà không e ngại điều gì được!”
“Cậu lừa dối cã các binh lính và phãn bội các lính đánh thuê đã chiến đấu
cho cậu!… Đó chẵng phãi là cậu bé con trai Vua Terenas.”
Nhưng họ là những người không thấy được, không hiểu được. Jaina –
Uther – Terenas – Muradin. Tất cả bọn họ dù bằng lời hay bằng ánh mắt
đều bảo anh rằng anh đã sai.
Anh bước chậm lại khi tới trang trại. Các thần dân của anh đã tới đây trước
cả anh, và giờ chỉ còn là những cái xác nằm cứng đờ trên mặt đất. Arthas
gồng mình lên trước cơn đau khi phải thừa nhận rằng; họ là những người
rất may mắn khi chỉ phải chết. Một người đàn ông, một người phụ nữ, và
một chàng trai cỡ tuổi anh.
Và bụi hoa mõm chó… có vẻ như năm nay đã nở bung. Arthas bước tới
gần và đưa một tay ra định chạm vào những đóa hoa màu xanh oải hương
dài và đẹp đẽ, rồi lưỡng lự khi nhớ về cánh hoa hồng kia.
Anh không tới đây vì hoa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.