ASHFALL: TÀN TRO - Trang 217

chân tôi giờ đã mất hết cảm giác, đến nỗi tôi cũng không dám chắc là chúng
có còn gắn trên cơ thể mình nữa hay không, hay là rụng đi đâu mất rồi.
Darla lật tôi nằm úp xuống và kéo balô khỏi lưng tôi.

Tôi nhớ mang máng có thấy cô ấy lục balô của mình lấy mấy thứ quẳng

ra ngoài: một cái chăn sũng nước, một cái áo phông ướt nhẹp và một cái
quần có vẻ khô hơn một chút. Tôi nằm úp mặt trên nền đất bẩn, toàn thân co
giật không ngừng.

Đấy có thể coi là món đồ ít bị ướt nhất trong ba-lô của tôi, sau khi rơi

xuống nước. Darla đặt bộ quần áo xuống bên cạnh rồi lật tôi nằm ngửa ra.
Tôi đã rất muốn giúp cô ấy nhưng tay chân không chịu nghe theo điều
khiển của não bộ, hơn nữa hành động lật ngửa tôi vừa rồi của Darla đã làm
tôi lên một cơn choáng và nôn thốc nôn tháo, cho tới khi bụng chẳng còn gì.

Darla lóng ngóng cởi từng cái cúc áo sơ mi cho tôi, nhưng cởi mãi cũng

chỉ được có hai cái, bơi tay cô ấy cũng đang run lên bần bật. Sau ba bốn lần
không thành công, cô ấy tức mình nắm lấy hai vạt giật bung ra, làm khuy áo
bắn cả vào cái trụ cầu bằng bê-tông.

Kế đó, Darla cởi nốt giày và chỗ quần áo ướt còn lại trên người tôi. Cô

ấy đã phải dùng sức mới giật được chúng ra bởi vì tôi chẳng giúp được gì,
dù rất muốn. Tôi ước sao có thể đào một cái lỗ dưới lớp bùn đất kia và trốn
vào trong đó, nơi tôi vừa được ấm lại vừa an toàn, và nhất là che đi được
tấm thân kiệm vải của mình. Tôi biết đó là một ước muốn điên rồ. Đất dưới
gầm cầu lạnh chẳng kém gì tuyết trên mặt cầu. Nhưng với bộ não đang bị
đóng băng này của tôi thì đó là một ý tưởng không tồi.

Lúc Darla lột đến cái quần đùi, tôi đã nghĩ đến chuyện phản kháng

nhưng trong người chẳng còn tí sức lực nào. Cô ấy giơ tay tôi lên để chui
đầu qua áo phông, và tôi nhận thấy các đầu ngón tay của mình đầy đất.
Chúng đang cố đào một cái hố chăng?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.