(ra) vậy! Trong lòng dấu (dím đều) đó, ngày nào quên (đều)
đó cho được!
Bài có tang cha mẹ, thứ mười tám.
1. (Đức phu) tử rằng: Con thảo nó có tang cha mẹ vậy, thì
khóc tắc tiếng, lễ (làm) chẳng se sua, (nói ra) chẳng vẻ (vời),
mặc (đồ) tốt chẳng yên (lòng), nghe nhạc chẳng vui (lòng),
ăn (đồ) ngon chẳng ngọt (miệng), ấy (là) lòng thương xót
vậy. Ba ngày rồi phải ăn, dạy dân không vì kẻ thát (mà) hại
(người) sống, xót xa chẳng (tới) hại tánh (mạng) mình. Ấy
việc (đứng) thánh nhơn trị dân vậy. Để tang chẳng quá ba
năm, là cho dân biết có (sự) chung (cùng) vậy. Làm (bao)
quan, làm hòm (cho) người; (bao bọc) áo mền mà (chôn) cất
người; bày đồ vuông đồ tròn, (đồ tế) của người (ra được
nhớ) mà thương xót người; đấm ngực, dậm chơn, than khóc,
thảm thiết đặng mà đưa người, bói xem chỗ huyệt chỗ mộ
người, đặng mà (an trí) để người (cho yên), làm chỗ tông
miếu (cho) người, đặng vong hồn hưởng đó, xuân (hạ) thu
(đông) đơm quảy theo mùa mà nhớ tưởng người. Sống (thì)
kính mến; thát (thì) thương xót (mà phục sự). Gốc cội dân
lúc sống thì hết vậy; nghĩa về lẻ sống thát đủ vậy. Việc thờ
cha kính mẹ phận con thảo là trọn vậy.
—19—
義
備
矣
孝
子
祀
以
時
思
之
以
送之
卜其
宅兆
而安
爲之
棺槨衣
衾而舉
之陳其
簠簋
傷
生
毁
不
樂
不樂
食
旨
不
子
曰
孝
子
之
喪
親
章
第
之
何
曰
忘
之
其
惡
故
上下