AXYA - Trang 66

hỏi lại nàng.

- Nhưng ông nói ra với anh trai em làm gì? - Axya nhắc lại, vẻ băn

khoăn.

- Tôi đã nói với cô rằng tôi không thể hành động khác. Giá như chính cô

không tiết lộ…

- Em đã tự giam mình trong một căn phòng khóa kín cửa, - Axya nói,

giọng nàng nghe chất phác - nhưng em không ngờ bà chủ nhà cũng có chìa
khóa vào phòng em…

Lời hối lỗi thành thực ấy đã được nói qua miệng nàng vào cái giây phút

ấy, bấy giờ suýt làm tôi nổi giận… nhưng giờ đây mỗi khi hồi tưởng lại
lòng tôi vẫn thấy xốn xang. Một cô gái chân thành, trung thực và bất hạnh!

- Thế đấy, bây giờ thì hết! - tôi lại nói - Thế là hết. Bây giờ thì chúng ta

chỉ còn mỗi cách là chia tay nhau thôi. - Tôi trộm liếc nhìn Axya… trong
phút chốc nét mặt nàng đã đỏ rần lên. Và tôi cảm thấy nàng lại bắt đầu
ngượng ngùng và hoảng hốt. Thế nhưng tôi vẫn cứ đi đi lại lại và nói năng
như một người trong lúc hôn mê. - Cô đã không để cho mối cảm tình vừa
mới chớm nở được phát triển, chính cô đã tự bứt đi sợi dây liên hệ giữa
chúng ta, cô không tin tôi, cô nghi ngờ tôi…

Trong khi tôi đang nói, Axya cứ ngả dần người về phía trước. Bất thình

lình nàng quỳ sụp xuống, gục đầu vào lòng bàn tay và khóc nức nở. Tôi
chạy đến, định đỡ nàng đứng dậy, nhưng nàng không chấp thuận. Tôi không
chịu nổi nước mắt đàn bà, hễ nhìn thấy phụ nữ khóc là lòng dạ tôi cứ rối lên
bời bời.

- Anna Nikôlaievna, - tôi cứ thế lặp đi lặp lại, - thôi, tôi van cô, hãy vì

Chúa, cô đừng khóc… - Tôi lại cầm lấy tay nàng…

Nhưng tôi vô cùng sửng sốt, đột nhiên nàng vùng đứng dậy rồi lao ra

cửa như một ánh chớp và biến mất…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.