AXYA - Trang 65

cô biết rõ tất cả… Tôi buộc phải nói hết với anh ấy…

- Ông buộc phải nói? - Nàng hòi lại tôi, giọng mơ hồ.

Rõ ràng là nàng chưa thể thoát khỏi cơn bàng hoàng và không hiểu hết ý

tôi.

- Vâng, chính thế, - tôi nhắc lại với giọng phũ phàng khó hiểu, - và trong

việc này lỗi là tại cô, chỉ tại cô mà thôi. Tại sao cô lại tự nói ra điều bí mật
của cô làm gì? Ai bắt cô phải nói ra hết với anh cô? Hôm nay chính anh ấy
đã tự đến tìm tôi và kể cho tôi nghe câu chuyện mà cô đã nói với anh ấy. -
Tôi cố gắng không nhìn Axya và bước những bước dài quanh phòng. - Bây
giờ thì hết, hết tất.

Axya đứng dậy khỏi chiếc ghế tựa.

- Khoan đã, - tôi thốt lên, - khoan đã, tôi mong cô hãy ở lại đã, cô đang

nói chuyện với một người chính trực. Nhưng, hãy vì Chúa, cái gì làm cô
xúc động đến thế? Hay cô đã thấy tôi có gì thay lòng đổi dạ chăng? Tôi
không thể nào che giấu khi ở trước mặt anh trai cô, anh ấy đã đến tìm tôi
lúc sáng nay.

“Tôi nói cái gì vậy?”, tôi tự nhủ và ý nghĩ cho rằng mình là tên lường gạt

hèn hạ, rằng Gaghin biết hết cuộc gặp gỡ này của chúng tôi, rằng tất cả đều
sai trái, tất cả đều sẽ bị phanh phui, cứ thế dồn réo trong đầu tôi.

- Em không nói gì với anh trai em cả,- Axya nói lý nhí, giọng hoảng hốt,

- anh ấy tự đến đấy.

- Cô hãy xét xem cô đã làm những gì nào, - tôi nói tiếp, - bây giờ thì cô

lại muốn bỏ đi…

- Em buộc phải ra đi, - nàng vẫn nói giọng nhỏ nhẹ. - Em mời ông đến

đây là cốt để từ biệt ông.

- Và cô tưởng rằng tôi sẽ thanh thản khi phải từ biệt cô hay sao? - Tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.