BA BÉ BI LÀ NAM CHÍNH PHẢN DIỆN - Trang 486

Người ngoài nhìn vào cứ tưởng tôi giận tới đỏ mặt nhưng thật ra tôi

đang xấu hổ đỏ mặt cho ý nghĩ không trong sáng của mình. Tôi theo anh hai
của mình về nhà, phía sau còn dẫn theo Trần Ngạn Quân. Diệp Gia Thành
không nói gì chỉ hừ một tiếng khinh bỉ rồi khóe môi anh cong lên.

Lô gia...

Lô Hướng Nhật phải sang nước F công tác nên hơn nữa số ‘vệ sĩ’ đều

theo anh, vì thế Lô gia chỉ còn lại 5 người vệ sĩ. Năm người này là vệ sĩ thật
sự, điều đó chúng tôi cố tình tạo ra để Cao Lực Kỳ dễ dàng xâm nhập Lô
gia. Lô Tử Nam một tuần chỉ ở nhà mấy ngày, Trần Ngạn Quân từ dạo ấy
đến nay biệt tâm, biệt tích. Thật ra sếp Trần đã về PW tiến hành lên kế
hoạch hỗ trợ sếp Diệp rồi.

Trời chiều nhuộn đỏ rực một góc phía xa, tôi mặc một chiếc váy màu

xanh nhạt ngồi đung đưa trên chiếc xích đu trong vườn. Hai ngày rồi Cao
Lực Kỳ chưa có hành động gì, chẳng lẽ thông tin nội gián cung cấp là sai?
Tôi ngáp ngắn ngáp dài vì mấy ngày thiếu ngủ để chuẩn bị mọi hành động.
Tôi hoàn toàn cắt đứt liên lạc với sếp Diệp cho đến khi điều tra được manh
mối mới báo cho anh biết. Đám vệ sĩ đứng cách tôi không xa, chú cún màu
trắng sữa nhỏ nhắn của bà nội chạy đến cọ cọ chân tôi. Tôi cúi xuống sờ sờ
đầu nó.

Phịch... dù là một tiếng động rất nhỏ nhưng tôi vẫn có thể nghe thấy vì

nó vang lên rất gần.

Tôi vờ không hay biết gì đung đưa chiếc xích đu. Chú chó nhỏ đột nhiên

gầm gừ, cả thân hình nó run lên. Tôi nhìn nó mỉm cười:

“Bà nội không mang mày đi nên mày rất buồn có phải không?” Tôi biết

đã có người lạ xuất hiện trong ngôi biệt thự này.

“Sao lại chạy đi vậy? Chờ tao với!” Đột nhiên tôi thấy sợ không dám đối

diện, nỗi sợ khiến tôi ngồi bật dậy đuổi theo chú chó nhỏ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.