BA CHÀNG ĐỘC THÂN - Trang 132

Sylvia Reynolds, người buôn bán các tác phẩm nghệ thuật mà chúng ta

đã gặp ở Portofino. Trong lúc anh tán tỉnh cô cháu gái, thì Gray thân thiết
với bà ta mà mình không ngờ.

Ôi lạy Chúa, cô gái có khuôn mặt thiên thần và đầu óc của Albert

Einstein ấy! Mình không thể đưa họ vào giường được, vì họ sẽ nói chuyện
trên trời khiến mình thấy già khú đế khi nằm bên cạnh họ. Tôi nhớ đôi chân
của cô ta rất đẹp. - Adam nói, vẻ nhớ nhung. Anh thường nhớ những người
đã chia tay với anh, nhất là những người mới gặp.

Cô cháu có cặp chân tuyệt đẹp à? - Charlie hỏi, cô nhớ lại hình ảnh cô ta.

Bây giờ chàng chỉ nhớ mặt cô ta thôi.

Không, Sylvia kia. Bà ta làm quái gì với Gray nhỉ?

Bà ta có thể làm ra nhiều chuyện không hay. - Charlie đáp, tin tưởng như

thế, Adam đồng ý với chàng.

Anh ấy mê mẩn bà ta, tôi hy vọng bà ta cũng mê Gray như lời anh ấy

nói. Nhưng nếu bà ta chịu ăn món Goulash của Gray nấu, có lẽ bà ta mê
thật. - Chàng không nói cho Adam biết chàng buồn biết bao khi mới nghe
Gray nói về chuyện này trong bữa ăn trưa tại Yacht Club. Nhớ lại lúc mới
nghe ông nói, chàng không giữ được bình tĩnh, đã nặng lời với ông, bây giờ
chàng thấy vô cùng ân hận. Gray hình như đã hết giận chàng, và bây giờ
Adam nghe chuyện Gray ở lại với Sylvia, anh không có vẻ buồn bực gì hết.
Hiện anh đang nghĩ đến công việc trong đêm nay nhiều hơn, việc kiện tụng
sẽ làm cho anh bận bịu quanh năm.

Việc này không lâu đâu - Adam nói về mối tình của Gray - Bà ta quá

bình thường. Trong vòng một tuần, anh ấy sẽ ngán bà ta thôi.

Hình như Gray không nghĩ thế. Gray nói vì bà ta bình thường nên anh ấy

thích và không muốn chết cô đơn.

Anh ấy bị bệnh à? - Adam có vẻ lo âu, và Charlie lắc đầu.

Tôi nghĩ anh ấy chỉ nghĩ đến cuộc sống của mình thôi. Khi Gray vẽ, anh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.