BA CHÀNG ĐỘC THÂN - Trang 164

vì ngạc nhiên thôi. Cô làm việc đến nỗi không có thì giờ để ăn. Chắc cô ngủ
cũng ít.

Tôi không có thì giờ rảnh rỗi. Đối với tôi thì giờ là vàng bạc. - Cô cười

khi nói thế - Tôi chỉ biết làm việc và chăm sóc các em bé. Những ngày cuối
tuần đáng ra tôi được nghỉ, thế mà tôi cũng đến trung tâm. Đến để xem có
gì đáng làm không.

Có lúc tôi cũng vậy, - Chàng đáp - nhưng tôi nghĩ rằng thỉnh thoảng cô

cũng phải làm gì để giải trí, vui chơi chứ. Cái gì có thể làm cho cô vui?

Đối với tôi, làm việc là niềm vui. Từ khi thành lập trung tâm đến giờ, tôi

không thấy gì vui hơn làm việc ở đấy. Tôi không cần làm gì khác để mua
vui. - Chàng thấy cô nói thật lòng, và chàng lo sợ. Sống như thế có cái sai
lầm, vì cô đã đánh mất nhiều thứ ngoài công việc.

Cô không lập gia đình ư? Không chồng, không con, không nghĩ đến

chuyện tình cảm ư? Với tuổi cô mà sống như thế là bất thường. - Chàng biết
cô 34 tuổi, đã học Đại học Princeton và Columbia, nhưng chàng không biết
gì thêm về cô nữa, ngay cả sau khi ăn tối xong. Họ chỉ nói chuyện về trung
tâm và cơ sở, về công việc của chàng và của cô, về sứ mạng của hai người.

Không. Không chồng, không con, không tình dục. Tôi đã vứt bỏ chuyện

này từ lâu rồi. Từ đó đến giờ, tôi sống rất hạnh phúc.

Sống như vậy có ý nghĩa gì không? - Chàng gặng hỏi, nhưng Carole có

vẻ không quan tâm đến. Chàng nghĩ khi cô đã không muốn trả lời, thì sẽ
không nói.

Trẻ em ở trung tâm là con của tôi. - Cô trả lời một cách sung sướng.

Bây giờ cô dễ nói, nhưng một ngày nào đó, cô sẽ luyến tiếc. Phụ nữ sống

như thế không sướng đâu. Đến tuổi nào đó họ đều quyết định lập gia đình.
Đàn ông thường sống rất phóng túng, nhưng khi đến tuổi 60 họ đều lập gia
đình, có người đến 70 hay 80.

Có lẽ khi tôi đến 80, tôi sẽ xin con nuôi. - Cô cười nói. Lần đầu tiên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.