BA CHÀNG ĐỘC THÂN - Trang 251

ánh mắt của anh khi anh đi ra, bà ta nháy mắt. Không ai ngăn anh lại, không
ai nói một lời khi anh đi ra cửa. Các cháu trai cháu gái của anh không biết
anh, gia đình không cần anh. Và anh cũng không muốn quan tâm đến những
người ít lưu tâm đến anh. Anh hình dung ra cảnh họ ngồi nhìn nhau khi
nghe tiếng chiếc Ferrari chạy đi, rồi đi vào phòng ăn. Không ai đả động gì
đến anh cả.

Adam lái xe về nhà thật nhanh. Khi anh về lại thành phố, xe cộ ít hơn.

Anh đi nhanh nên về đến FDR Drive chỉ có nửa giờ, anh cười với mình.
Lần đầu tiên trong đời, anh cảm thấy tự do. Tự do thật sự. Anh cười to
giống như người điên vậy. Anh thường cảm thấy đời anh điên như thế.
Bụng anh cồn cào và đang rất đói bụng. Bây giờ anh chỉ muốn thấy mặt
Maggie thôi.

Trên đường về nhà cô, anh dừng lại ở siêu thị. Anh muốn họ có đủ thứ.

Con gà tây nấu sẵn để ăn, đã nhồi gia vị, đã nấu chín, đã rưới mỡ, và đủ
nguyên liệu như khoai lang, bánh bích quy chỉ cần hâm nóng, khoai tây
nghiền, đậu và bánh nhân bí để ăn tráng miệng. Mười phứt sau, anh bấm
chuông nhà Maggie. Cô thận trọng trả lời. Cô không hẹn ai, cho nên khi
nghe giọng Adam, cô quá ngạc nhiên. Cô liền nói trong máy mời anh vào
và cứ mặc áo ngủ mà mở cửa cho anh. Trông cô thật bê bối, tóc không chải,
mặt lấm lem mỹ phẩm tô mì. Anh biết cô đang khóc. Cô nhìn anh, ngạc
nhiên bối rối.

Có chuyện gì xảy ra à? Tại sao anh không đi Long Island?

Mặc áo quần vào, chúng ta về nhà.

Ở đâu? - Trông anh như đồ điên. Anh mặc com-lê màu xám tro, sơ-mi

trắng, thắt cà vạt, giày đánh láng bóng. Trông anh rất đẹp, nhưng cặp mắt có
vẻ đờ đẫn. - Anh say à?

Không, rất tỉnh táo. Em mặc áo quần vào đi.

Chúng ta sẽ đi đâu. - Cô không nhúc nhích, còn Adam đưa mắt nhìn

quanh nhà. Căn nhà tồi tàn ngoài sức tưởng tượng của anh. Anh không ngờ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.