BA CHÀNG ĐỘC THÂN - Trang 334

Gọi 911! - Cô hổn hển nói qua nhưng cơn co thắt.

Ôi khỉ… được rồi… - Anh bấm máy gọi 911 nhưng mắt vẫn nhìn dán

vào cô. Cô bắt đầu rặn. Anh nói với cô phụ trách tổng đài điện thoại ở 911,
họ báo họ sẽ cử bác sĩ đến ngay, báo anh mở khóa cửa, ở nhà với cô và nói
cô thổi chứ đừng rặn nữa.

Anh làm theo điều họ nói, nhưng cô hét lên vì những cơn co thắt làm cô

quá đau đớn. Những cơn co thắt nối tiếp nhau, không có quãng trống để
thở.

Maggie… nào, em yêu… hãy thổi đi, thổi… chứ đừng rặn!..

Em không rặn, nó tự ra. - Cô đáp, nhăn mặt đau đớn, rồi hét lên một

tiếng thật lớn, thật rùng rợn -Adam! - Nó ra rồi. - Anh nắm hai chân cô,
nhìn đứa bé chào đời vừa khi các bác sĩ đến. Đứa bé tự ra đời, Maggie nằm
ngửa trên gối hụt hơi còn Adam đỡ lấy đứa bé. Các bác sĩ nhìn anh, cả hai
người đều khóc.

Làm tốt lắm! - Bác sĩ nói, rồi đỡ lấy bé trên tay Adam đưa cho người

khác. Người này lau sạch cho bé, rồi đặt nó lên bụng Maggie. Adam nhìn
hai mẹ con, kinh ngạc và tiếp tục khóc. Khi họ đắp chăn cho Maggie. Cô
cười, thanh thản như không có chuyện gì xảy ra. Họ cắt rốn cho em bé, và
bé nhìn anh như thể họ đã gặp nhau ở đâu rồi.

Bé đã có tên chưa? - Người y tá hỏi.

Charles Gray Weiss. - Adam đáp, trìu mến nhìn vợ.

Em tuyệt quá! - Anh nói nhỏ với Maggie. Anh đang quỳ xuống nền nhà

gần bên đầu cô.

Em quá sợ? - Cô đáp nhỏ.

Còn anh thì say. - Adam cười. Tại sao em không thức anh dậy sớm hơn?

Em đã đánh thức anh rồi! - Cô cười và ôm lấy đứa bé.

Anh hứa, lần sau em hãy nói khi anh mới ngủ, anh sẽ nghe liền.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.