BÀ CHÚA THUỐC ĐỘC - Trang 130

sáng quắc như chứa hắc quang.
Chàng hiểu Thiếu Cơ hơn ai hết. Nàng là người, yêu quê hương tha
thiết. Vì cảnh ngộ éo le, nàng phải lên Lào tha phương cầu thực. Mỗi lần
gặp chàng ở Vạn Tượng, nàng đều hỏi thăm Sài Gòn. Lần trước, đang uống
rượu với chàng trong một bin-đinh nhìn ra sông Cửu Long, nàng bỗng thở
dài:
- Ngày nào cũng ngắm dòng nước đỏ ngầu này, chán chết. Chả bù
với nước sông Sài Gòn…
Chàng cười:
- Em lầm rồi. Nước sông Sài Gòn không hơn gì nước sông Cửu
Long, đôi khi còn đục hơn nữa.
Chợt nghĩ ra, nàng buột miệng:
- Ừ nhỉ! Nhớ Sài Gòn quá nên em thấy cái gì ở Sài Gòn cũng trong
trẻo và sạch sẽ.
Rồi nàng nói luôn một hơi:
- Thật đấy, anh ạ. Nước sông Đồng Nai đầy rác rến, song em có cảm
tưởng là sạch hơn ở đây nhiều. Có sống xa quê hương, anh mới thấy nhớ
nhung. Lắm lúc, em thèm phát điên một bát phở mà không có. Trên này có
nhiều tiệm bán phở Bắc, do người Bắc làm chủ, song không ngon, anh ạ.
Kể ra, bát phở cũng chứa ngần ấy gia vị, ngần ấy bánh, ngần ấy thịt, ngần
ấy nước dùng, cách nấu phở cũng chỉ ngần ấy, thế mà… Theo em, còn
thiếu một gia vị quan trọng: quê hương.
- Trời ơi, Thiếu Cơ sắp thành nhà thơ…
- Xa nhà, ai cũng làm thơ… Anh ơi, vận động với ông đại sứ cho
em về đi. Em viết hàng tá đơn mà chẳng được trả lời. Mỗi lần em hỏi thì
nhân viên sứ quán lại nói là đơn của em đang đuwocj ở Sài Gòn cứu xét.
Nhớ lại, Văn Bình thở dài nhè nhẹ. Hai người nhìn nhau giây lâu.
Thiếu Cơ có cảm tưởng như luồng mắt sáng quắc của chàng soi thấu những
ý nghĩ chôn giấu trong óc nàng. Bất giác, nàng rùng mình. Chàng nắm chặt
tay Thiếu Cơ:
- Đêm nay, em nên suy nghĩ lại. Anh sẵn sàng giúp em. Một lần
nữa, anh khuyên em nên hồi hương vì ở đây địch có thể tìm ra em, và giết

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.