BÀ CHÚA THUỐC ĐỘC - Trang 137

lấy gì làm nhiều, nhưng đới với một nhan sắc quá mùa, cũng đã quá nhiều.
Thiếu Cơ lại hết tiền. Món nữ trang cuối cùng, nàng đã đem bán, và
sắp tiêu đến đồng kíp cuối cùng:
Gã chủ xun xoe:
- Để tôi mời hắn lên nhé.
Mỗi lần đi khách, nàng thường biếu gã chủ một phần ba. Tam thất
chế độ hoa hồng này còn nhẹ hơn tứ lục ở Sài Gòn. Thấy nàng lặng thinh,
gã chủ hí hửng toan xuống cầu thang, song Thiếu Cơ gọi giật lại:
- Thôi, đêm nay tôi mệt. Hẹn hắn khi khác.
Giọng gã chủ đượm thất vọng:
- Mai hắn đi rồi. Nữa tháng nữa mới quay lại. Em chịu khó một
chút. Nghe nói em hết sạch tiền rồi…
Nàng gằn giọng:
- Hết tiền nhưng vẫn còn đủ trả tiền hút cho anh đêm nay. Phiền anh
nói với hắn là tôi không tiếp. Tôi không thích hắn. Tôi ghét hắn, anh biết
chưa?
Mắt nàng đỏ ngầu như pha màu. Sửng sốt, gã chủ đứng lại một giây,
rồi thở dài bước nhẹ xuống.
Thiếu Cơ nằm xuống đệm, nước mắt ràn rụa. Ngọn đèn dầu lạc
nhảy múa trước mắt nàng. Nàng nhớ lại thời xuân sắc huy hoàng, được
vương tôn, công tử nghiêng đầu mời nàng trên lên xe hơi bóng loáng, dài
ngoằng, có tài xế mặc đồng phục, đội cát két trắng. Nàng nhớ lại những
đêm nhảy suốt sáng bên đống vỏ chai sâm banh dầm đá vụn.
Nàng nhớ nhất một đêm mưa sùi sụt, đêm đầu tiên nàng bước chân
vào nghề thanh lâu. Hồi ấy, nàng không túng thiếu vì tiền bạc đến với nàng
như nước chảy. Không hiểu sao nàng lại nhận lời một người đàn ông lạ
mặt.
Có lẽ vì trời mưa đầy đường, phố sá Sài Gòn buồn tênh, chưa đến
nửa đêm mà đại lộ Lê Lợi vắng tanh, không lấy một ai. Khiêu vũ từ chập
tối, Thiếu Cơ đã thấm mẹt. Nàng cảm thấy mỏi mệt thì đúng hơn. Vì khách
nhảy toàn là xe bò nặng chĩu. Nàng chán nản trở về bàn thì gặp một thanh
niên phục sức đúng đắn nhưng sang trọng, chứng tỏ đã du lịch nhiều và

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.