BÀ CHÚA THUỐC ĐỘC - Trang 139

để mua vui trong chốc lát với vũ nữ, nên Thiếu Cơ gật đầu:
- Tôi không bao giờ nói đùa.
Người đàn ông kỳ dzị đứng lên:
- Bằng lòng, mời em ra xe với tôi.
Và đêm ấy, hắn trả nàng nửa triệu bạc đúng như lời hứa. Cầm gói
bạc nàng run run suýt ngã, hắn cười nói:
- Tiếc là chúng mình quen nhau hơi muộn.
Nàng không quan tâm đến lời hắn. Một tuần sau, nàng mới biết là
hắn đã tự tử sau đêm gặp nàng. Hắn gom góp tiền nong được hơn triệu bạc,
định tiêu hất một đêm rồi lìa đời.
Tâm trạng của hắn gần giống như tâm trạng của nàng hôm nay.
Nàng chỉ cần hưởng lạc với Văn Bình trong phút chốc, rồi lát nữa, hoặc
sáng mai chết không buồn tiếc.
Thở dài, nàng vớ lấy dọc tẩu.
Hút một hơi gần hai chục điếu, nàng nằm ngửa, chân duỗi ra, mắt
lim dim nhìn trên trần nhà ám khói. Nàng quên hết quá khú. Nàng quên hết
thực tại, nàng có cảm giác lâng lâng được bay trên đám mây trắng toát vang
lừng nhã nhạc.
Trong cơn say thuốc đêm mê, nàng không để ý đến riềm cửa được
vén lên, rồi một bóng người lom khom bước vào, ngồi xuống bên nàng.
Giật mình tỉnh dậy, thấy người lạ ngồi bên, tưởng lão tây già hiếu
sắc nàng gắt:
- Đêm nay, tôi mệt, anh tìm cô khác.
Nàng định nói thêm cho bõ ghét, song bỗng nín bặt. Người lạ không
phải lão già triệu phú.
Hắn mặc sơ mi ngắn màu lục, tay chân thô tháp, ngực hở, để lộ cái
đầu lâu và hai xương tréo xâm mực xanh.
Hắn trạc bốn mươi, mắt to mắt nhỏ, lông mày sâu róm, mũi bếch,
miệng mím chặt như sợ gió thổi vào hàm răng khắp khểnh. Thiếu Cơ định
kêu lên, song bàn tay lông lá của người đàn ông đã chẹn họng nàng. Rồi
gằn giọng:
- May la một tiếng, tao bóp cổ chết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.