BÀ CHÚA THUỐC ĐỘC - Trang 138

kiểm tiền cũng nhiều.
Thấy nàng, hắn không đứng dậy, kéo ghế mời nàng như mọi người
đàn ông lịch sự khác đối với đàn bà đẹp, phương chi nàng là hoa khôi của
vũ trường. Hắn vẫn gục đầu vào ly sâm banh thượng hạng, dường như
không thấy, không nghe gì hết.
Mấy phút sau, hắn ngửng lên, giọng ngang tàng:
- Em đẹp như bà tiên.
Quen với lối tán tỉnh hoa mỹ của đàn ông háo sắc, nàng nhún vai:
- Cám ơn.
Hắn tợn thêm một ly rượu rồi nhìn thẳng vào mặt nàng:
- Trời mưa tầm tã, buồn ghê! Tôi có một căn phòng kín đáo, có âm thanh
nổi, rượu huýt-ky và hoa phong lan mới mở, mời em đến cho vui.
Thủ đoạn tán tỉnh này đối với nàng đã xưa như trái đất. Lần khác,
nàng đã mắng xối xả. Hoặc tặng hắn một cái tát cháy má về tội phạm
thượng. Đột nhiên, máu trào lộng sôi sục trong người nàng cười ròn rã:
- Anh muốn rủ tôi ư?
Hắn buông thõng:
- Phải
Nàng nói lơ lửng, không ngoài mục đích trêu tức:
- Tôi đắt lắm, anh ạ.
Hắn thản nhiên rót rượu:
- Bao nhiêu?
Nàng đưa ra một con số kếch sù để tống cổ hắn ra khỏi tiệm nhảy:
- 500.000 đồng.
Nàng đinh ninh hắn sẽ há miệng, trợn mắt, rồi hoa chân múa tay
trong sửng sốt. Trái lại, hắn vẫn giữ nét mặt bình thản, bình thản như nhà
triệu phú mua hoa cho nhân tình nghe cô hàng hoa nói thách. Một phút sau,
hắn hỏi lại:
- Em đòi nửa triệu?
- Vâng. Đúng nửa triệu, không bớt một xu.
- Em nói đùa hay thật?
Dĩ nhiên, ở Sài Gòn, không ai điên cuồng đến nỗi vứt nửa triệu bạc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.