BÀ CHÚA THUỐC ĐỘC - Trang 144

cần đếm, nhân tình thay đổi như áo lót mình. Bản kết luận của công an điều
tra chỉ gồm dòng chữ ngắn ngủi:
- Chưa tìm ra manh mối.
Văn Bình nhún vai, cười một cách bí mật. Chàng lẩm bẩm:
- Hừ, chưa tìm ra manh mối!
Lặng lẽ, chàng mặc quần áo. Lấy ra chiếc sơ mi trắng còn nguyên
nếp, chàng lại ném vào va li, chiếc va li màu xanh nhạt mà ban Kỹ thuật đã
chế tạo riêng cho chàng gồm hai đáy, bên trên đựng hành lý, bên dưới chứa
dụng cụ hành nghề gián điệp.
Chàng đeo khẩu SM 9 ly vào nách, trong cái bao bằng da trừu đánh
vẹt ni trơn như mỡ. Khi tâm sự, chàng chỉ đụng nhẹ vào là khẩu súng tuột
khỏi vỏ, rơi gọn trong lòng bàn tay, sẵn sàng nhả đạn. Chàng soát lại đôi
giày bằng da lộn mà Nguyên Hương biếu chàng. Với bề ngoài hiền lành, nó
lại là võ khí nguy hiểm, đế bằng chì, mũi gắn kim sắt nhọn hoắt, khi phóng
chán sẽ đâm vào người địch thủ không khác lưỡi dao.
Văn Bình uống cạn chai huýt-ky, rồi khóa trái cửa, lững thững
xuống nhà. Nhân viên lữ quán Settha Palace đã đi ngủ hết, quầy tiếp tân
vắng tanh, cánh cửa đồ sộ ra đường đã đóng. Một nhân viên mặc đồng phục
đưa tay che miệng ngáp khi thấy chàng xuống. Hắn hỏi chàng bằng tiếng
Pháp
- Thưa, ông không ngủ?
Văn Bình cười nụ:
- Nếu ngủ, tôi đã ở trong phòng, không có mặt ở đây.
Nhân viên khách sạn hạ thấp giọng:
- Thưa, nếu ông khó ngủ tôi xin mạn phép…
Hắn bỏ lửng câu nói một cách ý nhị. Lữ quán Settha Palace được
liệt vào loại thượng lưu ở Vạn Tượng, trên nguyên tắc không cho phép gái
chơi hành nghề, cũng như không đưa gái cho khách. Song đó là nguyên tắc
do ban giám đốc đề ra. Ai lao là một trong những quốc gia trên thế giới mà
nguyên tắc chỉ có giá trị lý thuyết.
Văn Bình lắc đầu:
- Cám ơn. Tôi muốn xuống phố.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.