BÀ CHÚA THUỐC ĐỘC - Trang 146

thoáng những ngọn đèn hấp háy của khu chợ Mới.
Xe xảm lồ chạy vào con đường đấy đỏ sau ngôi chợ mới cất. Đây là
một khu tối om, nhà cửa đóng kín, ngoại trừ những quán giải khát và thanh
lâu.
Sau nửa đêm, ít ai dám lang thang vào khu này, nhất là từ khi xảy ra
nạn chặn đường cướp của, giết người thường xuyên. Văn Bình ngồi
nghiêng trên xe, thủ thế sẵn, để có thể phản công chớp nhoáng. Chàng thuê
xe xuống Chợ Mới không phải để giải sầu vì chàng ghét cái thú bệ rạc, cặp
tiếng trên toàn châu Á về bệnh mê gái, song vẫn khó tính trong sự lựa chọn
và chỉ chạy theo những công trình tuyệt mỹ và thượng lưu đặc biêt.
Đường đi mỗi lúc một tối. Tiếng gió từ đầm rau muống đen sì bên
đường thổi lại rào rào. Từ phía nam thành phố vọng tới những tiếng súng
rời rạc.
Đột nhiên, xa phu dừng lại.
Văn Bình dẫm chân vào sàn xe:
- Chạy đi.
Gã xa phu nhảy xuống quay mặt về phía Văn Bình. Và như tên bắn,
hai bóng đèn núp sẵn bên đường vụt đứng dậy, chĩa súng ào xảm lồ, kèm
theo tiếng cười dữ dằn:
- Giơ tay lên.
Gã xa phu hiền lành cũng rút ra, khẩu súng côn to tướng.
Hắn đi miệng súng vào hông chàng, giọng gay gắt:
- Phiền ông bạn giơ tay lên, đừng trù trừ nữa. Chúng tôi chờ ông
bạn đã lâu.
Tên xa phu nói tiếng Việt trơn tru, không còn dùng tiếng Lào như
trước nữa. Giọng nói của hắn tố cáo hắn sinh trưởng ở vùng đồng chua
nước mặn Bắc Việt.
Văn Bình nói:
- Á ông bạn không phải người Lào. Mà là đồng hương với tôi. Nếu
tôi không lầm, ông bạn là người Thái Bình.
Gã xa phu nhăn mặt:
- Đừng kéo dài thời giờ nữa. Phải, tôi là người Thái Bình, còn anh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.