BÀ CHÚA THUỐC ĐỘC - Trang 147

là dân Hà Đông.
Văn Bình giật mình. Đúng chàng là người Hà Đông. Căn cước của
chàng đã được ghi rõ trong thư khố sở phản gián Hà Nội. Điều này chứng
tỏ đối thủ của chàng có liên lạc với Bắc Việt. Tên xa phu nhìn chàng cho
tay lên đầu, bước xuống xe đoạn nói:
- Không những tôi biết sinh trưởng ở Hà Đông, tôi còn biết anh có Khúc
Thủy nữa kia. Đúng không, anh bạn Tống Văn Bình?
Văn Bình cười nụ:
- Đúng. Thành thật khen ngợi anh.
Tên xa phu nói:
- Đã biết nhau rồi, xin anh tuân theo lệnh tôi, vì khẩu súng này ngứa ngáy
lắm, từ lâu chưa được xúc miệng. Nếu anh có cử chỉ khả nghi, nó sẽ tặng
một viên đạn vào bắp chân. Vào bắp chân, anh nhớ chưa? Vì chúng tôi
chưa muốn giết anh. Nào, bây giờ trân trọng thỉnh anh vào tệ xá, dùng chén
rượu nhạt.
Văn Bình nhún vai:
- Hân hạnh. Tuy nhiên, tôi cần nói trước kẻo lát nữa mất lòng. Tôi
vốn ghét rượu rẻ tiền. Muốn tôi chiếu cố phải có huýt-ky, và là huýt-ky
thượng hảo hạng. Bằng không thì thôi. Các anh cho uống nước lã cũng
được.
Gã xa phu cười hềnh hệch:
- Ồ, chúng tôi biết tài uống rượu của đại tá rồi. Đại tá uống hàng
chục chai huýt-ky nguyên chất cũng không say.
Văn Bình dề môi:
- Té ra các anh là tri kỷ của tôi. Nhưng đêm nay tôi bận lắm. Tôi chỉ
ghé vào chơi một lát rồi phải về ngay. Người đẹp đang chờ tôi dưới xóm.
Bóng đen đi bên sẵng giọng:
- Không phải lúc nói đùa.
Văn Bình phá lên cười.
Căn nhà gỗ phía trước mở hé cửa, ánh sáng đèn điện vàng ệch lọt ra
ngoài.
Văn Bình được dẫn qua giãy bàn ghế bằng gỗ mộc xiêu vẹo, trước

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.