BÀ CHÚA THUỐC ĐỘC - Trang 174

- Ha ha, tôi cũng tàn nhẫn không kém Simun.
- Lạy ông, Cắn rơm, cắn cỏ lạy ông…
Văn Bình không cần lục vặn thêm nữa. Chàng đã đoán biết số phận của gã
bồi khờ khạo. Trong khi ấy, hắn dựa lưng vào tường. tứ chi vẫn run lẩy bẩy.
Chàng bảo hắn:
- Sớm muộn, Simun sẽ giết anh.
- Thật à ông?
- Đồ ngu như bò. Hắn giết anh để bảo toàn bí mật.
Chàng ném cho hắn cuộn giấy bạc 500:
- Đây này, cầm lấy tiền mà đi cho khuất mắt. Ra ngay bờ Sông trốn
qua Nồng khai, đừng cho vợ con biết mà chết cả nhà. Tuần sau hãy quay
về, nhớ chưa? Lẽ ra, tôi giết anh, nhưng thấy anh quá ngu xuẩn nên không
nỡ. Song Simun không khoan hồng như tôi đâu.
Gã bồi đút xấp giấy bạc vào túi, vái chàng lia lịa:
- Em mang ơn ông suốt đời.
Văn Bình tắt máy lạnh, mở cửa sổ nhìn ra đường. Trời mờ mờ sáng. Mặc
dầu suốt đêm không ngủ, chàng vẫn thấy sảng khoái như thường. Chàng
thường có thói quen thức nhiều đêm liên tiếp,
Chàng đánh diêm châmđiếu Salem, tâm thần nghĩ vẫn vơ. Bỗng chàng để ý
tới một bóng người vừa từ khách sạn Settha Palace đi vội ra đường.
Thoạt trông. Văn Bình đã biết là ai. Bóng người là gã bồi. Tay xách cái vali
nhỏ, hắn đứng trên tam cấp, tần ngần nhìn chung quanh. Trong cảnh rạng
đông tranh tối, tranh sáng, đường sá vắng ngắt như chùa Bà Đanh.
Một ý nghĩ lạ lùng thoáng qua óc Văn Bình. Như người có thiên lý nhãn,
chàng nhìn thấy sự việc sắp xảy ra. Chàng chạy nhanh ra hành lang, song
tới cửa phòng, chàng đứng lại, thở dài.
Vì chàng vừa nghe một tiếng bụp nho nhỏ. Tiếng nút chai sâm banh trong
các dạ tiệc sang trọng.
Một cảnh tượng thê thảm diễn ra dưới đường, cạnh cây cổ thụ cành lá xum
xuê, nơi du khách ngồi uống rượu buổi chiều.
Tiếng bụp nho nhỏ là tiếng viên đạn chạy qua ống cao su hãm thanh. Gã
bồi gục xuống, cái va li văng xuống đất. Viên đạn thứ nhất trúng ngực máu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.