BÀ CHÚA THUỐC ĐỘC - Trang 172

Văn Bình tỏ vẻ thương hại trước gương mặt sợ hãi của gã bồi. Song chàng
không thể nhân nhượng thêm nữa. Đối phương đã dồn chàng vào thế quyết
tử.
Gã bội lủi thủi theo chân chàng như kẻ mất hồn. Nửa chừng cầu thag, hắn
trượt chân suýt ngã. Văn Bình đỡ hắn dậy, giọng nghiêm nghị:
- Đừng giả vờ.
Hắn run như cầy sấy:
- Thưa ông ,em đâu dám.
Lên phòng, hắn lấm lét nhìn chàng. Chàng ra lệnh:
- Mở ra.
Gã bồi run rẩy tra chìa khóa vào ổ. Vào phòng. Văn Bình khệnh khạng ngồi
xuống ghế bành, rót huýt ky uống vô hồi, dường như quên bẵng gã bồi.
Hắn khép nép hỏi:
- Thưa ông, em xuống được chưa?
Văn Bình ngẩng đầu lên:
- Anh muốn xuống nhà hả?
- Thưa vâng.
- Xuống nhà làm gì?
- Thưa…
- Đừng thưa gửi nữa, mất thời giờ. Tôi chỉ hỏi anh câu này. Một câu hỏi rất
dễ. Tại sao anh lại lừa tôi?
- Thưa, em trót dại…
- Trót dại như thế nào
- Thưa, lừa ông.
- Tại sao?
- Em sợ lắm.
- Sợ ại?
- Em xin ông. Đừng bắt em nói nữa. Ông sai gì, em cũng tuân theo, không
dám trái lời.
Văn Bình cười nhạt:
- Anh như con kiến, tôi vung bàn tay là bẹp dí. Có lẽ từ nãy tới giờ, tôi quá
hiền lành nên anh chưa sợ. Đây này…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.