BA CON GÀ MÁI PHÁP - Trang 41

“Không, tất nhiên rồi,” chàng lẩm bẩm với chính mình “Nàng đã cưỡi

ngựa tới đây mà.”

“Ahhh vâng.” Lời nói dối vang lên như một tiếng kêu than.

Royce gật gù như thể với chính mình, rồi đằng hắng và lẩm nhẩm,

“Vậy, nếu nàng không sợ, thưa tiểu thư, tại sao nàng lại giữ ta quá chặt
vậy?”

Brinna chớp chớp mắt không hiểu, rồi đưa mắt nhìn đôi tay của nàng.

Chúng túm chặt lấy cái áo khoác ngoài của chàng và giờ thì đang quơ cào
lấy nó như đang cầu cứu chàng sẽ giải thoát cho nàng, hoặc nàng chắc chắn
sẽ chết vì ngã ngựa. Lady Joan sẽ không làm thế, tất nhiên rồi, nàng
nghiêm khắc tự nhắc nhở mình. Cố nặng ra một nụ cười cứng ngắc, nàng
buộc tay mình rời ra. “Vải thật mềm mại, thưa ngài. Chất liệu khá là tốt.”

“Ah.” Nhìn không chắc với biểu hiện của nàng, chàng buông tay ra

khỏi eo nàng và bắt đầu lùi lại, chỉ với một bước thật nhanh và tóm lấy
nàng lần nữa ngay khi nàng vừa mới trượt chân khỏi cái bàn đạp. “Ta xin
lỗi, ta đã nghĩ rằng cái bàn đạp vừa vặn với nàng,” chàng thì thầm, đẩy
nàng ngồi ngay ngắn lại lần nữa.

Nuốt xuống, Brinna hích phải bụng dưới của con ngựa khi chân nàng

dò tìm cái bàn đạp qua lớp váy dài. Nàng đã tìm thấy nó, cao hơn một inch
so với chiều dài của chân nàng. Tất nhiên rồi, Lady Joan thấp hơn nàng vài
inch mà, và tất nhiên là bộ yên cương được chuẩn bị hoàn hảo theo chiều
cao của tiểu thư. Đối với Brinna nó có nghĩa là nàng phải cong chân nàng
nhiều hơn dáng tự nhiên và ngồi ở một vị trí khá khó. Lần này khi chàng
thả nàng ra, nàng đã ngồi vững, và thậm chí nở một nụ cười rạng rỡ khi
nhận lấy dây cương từ tay chàng.

Khi chàng quay ra với con ngựa của mình, Brinna quấn dây cương

chắc chắn quanh đôi tay để chắc rằng chúng sẽ không bị tuột khỏi tay nàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.