BA CON UYÊN ƯƠNG, MỘT ĐÔI LẺ - Trang 100

Đầu tiên sư phụ chỉ vào Giang Thần, sau đó chỉ vào ta, lời ít ý nhiều:

“Hai đứa các con, kể từ lúc này, cho đến xế chiều ngày mai xuống núi,
không cho phép ra khỏi Trúc Trí Viện một bước.”

Ánh mắt sư phụ nghiêm nghị chưa từng thấy, rất có khí thế chưởng

môn.

Ta gật đầu liên tục, tự cảm thấy bản thân và tiểu quận chúa bát tự xung

khắc, sư phụ không nói, ta cũng dự định đóng cửa không ra, đỡ phải chạm
mặt cô ta.

Giang Thần lại nói: “Sư phụ, con cố ý chọc giận cô ta.”

“Tại sao?”

“Hoài An Vương phủ dã tâm không nhỏ, lần này tiểu vương gia đến

mừng thọ Viễn Chiếu đại sư, ý không ở trong lời. Hắn dự định lôi kéo mấy
bang phái giang hồ làm lực lượng bản thân. Con tận lực chọc giận tiểu quận
chúa, là để Tiêu Dao Môn tránh được vòng thị phi.”

Thì ra là thế, ta cũng hiểu Giang Thần không phải người hẹp hòi như

thế, nếu hắn không thích ai, hắn sẽ lờ kẻ đó, khinh không thèm nói chuyện,
lại càng không động thủ.

Sư phụ nghe vậy, sắc mặt lập tức trở nên bình thản từ ái, cười híp mắt

nói: “Tiểu Giang, thật vất vả cho con. Ta đã nghĩ sao con lại đột nhiên lòng
dạ hẹp hòi như thế, lại đi gây sự với một con nhóc con!”

Giang Thần quay sang nhìn ta, tươi cười: “Ngoài gây sự với tiểu Mạt,

con không thèm gây sự với bất kỳ nha đầu nào khác.”

Ngàn vạn lần đừng thế! Ta “thụ sủng nhược kinh” nhìn Giang Thần,

cầu khẩn tha thiết: “Giang sư huynh, muội cảm thấy huynh nên coi muội
như ‘bất kỳ nha đầu nào khác’.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.