BA CON UYÊN ƯƠNG, MỘT ĐÔI LẺ - Trang 108

Ta lau mồ hôi lạnh trên trán, lắp bắp: “Muội… muội không sợ bọn họ

nhìn … nhìn thấy huynh, muội sợ bọn họ nhìn thấy…”

Bốn chữ “Trọng sơn kiếm pháp” ta không thể nói ra lời. Vì vậy, câu

giải thích này cũng như chưa nói, ta phát hiện, ngoài sư phụ, ánh mắt mọi
người đều đã trở nên mập mờ, nhìn ta và Giang Thần với vẻ gì đấy rất sâu
sắc. Mấy đại hiệp của Vô Nhai Môn cố nén tiếng cười, thiếu chút nữa thì
nội thương. Hai vị mỹ nhân Viễn Sơn phái nhìn ta kinh ngạc, hâm mộ, tiếc
nuối đầy phức tạp.

Ta không dám nhìn đến ánh mắt Vân Châu, bởi vì, giờ ta có nhảy

xuống Hoàng Hà cũng chỉ có vàng hơn.

Giang Thần lại chậm rãi cười khẩy với tiểu quận chúa: “Quận chúa, cô

có muốn tự tay lục soát trên người ta không.”

Quận chúa đỏ mặt, oán hận trừng mắt với hắn.

Giang Thần hừ một tiếng: “Nếu cô không lục soát ra thứ gì, thì đừng

trách ta không khách khí.”

Tiểu quận chúa không để ý đến hắn, liếc ta khinh miệt, rồi lại quay

đầu mỉa mai Vân Châu: “Tử Chiêu, ánh mắt tốt lắm.” Dứt lời, nói với thị
nữ bên cạnh: “Đi.”

Thật chẳng hiểu thế nào, lúc tới thì hùng hổ mà lúc về thì qua loa,

trước khi đi còn nói với Vân Châu câu đó, càng lúc càng kỳ quái.

Sư phụ xấu hổ, sắc mặt có phần xám trắng. Hắn chắp tay nói với mấy

người ngoài xem náo nhiệt: “Về chuyện…này, đồ nhi Vân Mạt và Giang
Thần của ta tháng trước đã định hôn ước, mấy ngày nữa, ta thỉnh mọi người
đến Tiêu Dao Môn uống chén rượu mừng.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.