BA CON UYÊN ƯƠNG, MỘT ĐÔI LẺ - Trang 124

Những lời nói riêng tư chẳng quá mười câu. Hơn nữa, mỗi lúc nói chuyện,
đều là ta nhìn hắn, hắn nhìn mũi giày.

Nếu hắn thích ta, tại sao lúc sư phụ mở lời không đồng ý lại mượn

rượu tiêu sầu?

Nếu hắn thích ta, tại sao không nói với ta?

Nếu hắn thích ta, tại sao trơ mắt đừng nhìn ta và Giang Thần “thuận

buồm xuôi gió” đính hôn mà không ngăn cản?

Chẳng lẽ, hắn không thích ta mà chỉ là muốn dùng ta làm lá chắn cho

người trong lòng? Ta lại điểm lại tháng năm, càng nghĩ càng thấy đúng,
nhất thời tâm trạng xuống dốc, cực kỳ khó chịu. Huống hồ, dù Vân Châu
thật sự thích ta, nhưng ta đã bị ràng buộc với Giang Thần như thế, làm sao
đến với hắn được nữa.

Lòng ta bất ổn, trào dâng chua xót, vừa mong hắn thích ta là thật mà

cũng tình nguyện là giả. Không phải, nếu tạo hóa trêu ngươi, bảo ta làm sao
chịu đựng.

Ta lại một lần nữa cảm nhận thế sự khó lường, nhân sinh như mộng,

buồn bực ở trong phòng cùng tâm trạng rối như tơ vò, cho đến khi Giang
Thần gõ cửa.

“Tiểu Mạt, chúng ta đi thôi.”

Ta vội vã gạt tâm trạng rối rắm qua một bên, mở cửa phòng. Giang

Thần nhìn thấy ta thì giật mình, đôi mắt như hồ thu, nhìn ta đầy tình tứ,
lòng ta tê rần, vội đưa mắt đi chỗ khác.

Sư phụ và các sư huynh đã chờ ở ngoài, Lâm Mục sư huynh cười nói:

“Tiểu Mạt phục sức thế này đẹp lắm, đứng cùng Giang Thần như một đôi
người ngọc, đúng là xứng đôi vừa lứa.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.