BA CON UYÊN ƯƠNG, MỘT ĐÔI LẺ - Trang 131

Tại sao ta lại thấy hắn cười như loài hồ ly?

Hắn híp mắt cười hì hì nói: “Tiểu Mạt, ta phát hiện, ta và muội rất có

duyên.”

Ta lại rút tay: “Huynh đừng nói chuyện duyên phận với muội.” Giờ

phút này ta thấy chuyện duyên phận trong truyền thuyết rất không đáng tin,
trước đây ta vẫn cảm thấy ta và Vân Châu có duyên, kết quả thì sao, ta
thành vị hôn thê của Giang Thần.

Giang Thần cười hì hì nói: “Muội nghĩ mà xem, trước kia muội tên

Mạc Mạt, rồi lại đổi thành Vân Mạt, ta ở Quy Vân sơn trang, quy vân quy
vân (quy là trở về), xem ra muội trời sinh là con dâu nhà ta. Đúng là ý trời,
muội nói đúng không?”

Ta hối hận không nói được gì. Tại sao ta lại đổi tên là Vân Mạt, chẳng

phải tại hắn ép đó sao.

Ta bực mình nói: “Muội không dùng tên Vân Mạt nữa.”

Hắn cười nói: “Hay là lấy tên Vân Sắc đi?”

“Vân Sắc?”

“Đúng vậy, muội xem hoàng hôn rất đẹp đúng không.” Rốt cuộc hắn

cũng buông ta ra, chỉ bầu trời ngoài cửa sổ, áng trời chiều như thơ như họa,
như tranh thủy mặc nơi chân trời xa xăm, đẹp khó mà rời mắt.

Ta từ chối cho ý kiến, tên Vân Sắc cũng không tệ.

Đột nhiên, một cánh tay đặt lên vai, tim ta giật thót, vội vã tránh né,

tay hắn rơi xuống, không đợi ta thở phào, tay kia đặt lên lưng ta, ta chỉ cảm
thấy sống lưng cứng đờ, nóng bỏng như lửa áp lên, sau đó là vô số mũi kim
nhỏ cắm vào, tê rần khó chịu, rồi các mũi kim di chuyển…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.