BA CON UYÊN ƯƠNG, MỘT ĐÔI LẺ - Trang 129

Hắn như không nghe thấy, cười hì hì: “Tiểu Mạt, tất cả mọi người đều

nói chúng ta xứng đôi vừa lứa.”

“Hử?” Ta nhíu mày, liên quan gì chứ? Ai nói thế!

Hắn cười mờ ám: “Thật ra bọn họ không hiểu muội, tuy rằng muội

thần kinh thô nhưng rất thú vị, khả ái động lòng.”

Thú vị, khen kiểu gì vậy? Ta là đồ chơi chắc?

Đúng, huynh tài huynh giỏi. Ta bực bội rút tay.

Hắn đổi chiêu, từ chim ưng bắt thỏ thành hổ ác săn mồi, giữ chặt cả cổ

tay ta, ta không thể nào thoát ra, ta lo lắng, một lát nữa liệu hắn có giữ cả
cánh tay ta?

“Tiểu Mạt, muội theo ta về nhà gặp mẫu thân đi.”

“Huynh có mẫu thân?”

“Nói thừa, tất nhiên ta có.”

“Tại sao chưa từng thấy huynh nhắc đến?”

Hắn cười hì hì: “Con người ta khiêm tốn, không khoe khoang gia thế.”

Ta rụt rè hỏi: “Gia thế của huynh thế nào?” Nhắc đến hai chữ gia thế

ta lại nhụt chí. Hận không thể tìm một trẻ mồ côi hoặc bị bỏ rơi, bị gia định
ruồng bỏ.

Hắn dịu dàng nói: “Nhà của ta ở Quy Vân sơn trang.”

Trên chốn giang hồ Quy Vân sơn trang như sấm bên tai, có vô số sản

nghiệp, thuỷ bộ đều có, giàu có một phương. Ta lại rụt rè hỏi: “Mẹ huynh là
quản gia sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.