BA CON UYÊN ƯƠNG, MỘT ĐÔI LẺ - Trang 252

Thiếu niên dẩu môi: “Ta giúp bà ta, bà ta cũng đòi giết ta đấy thôi?”

Thạch Cảnh ngao ngán: “Này. Ngươi không thể làm thế.”

Thiếu niên kéo áo, liếc nhìn Thạch Cảnh: “Ngươi đưa ta đến trấn Lâu

Đông, sau này coi như chưa từng quen biết ngươi.”

Thạch Cảnh vã mồ hôi: “Tiểu huynh đệ, ta… ta đưa ngươi mười lượng

bạc, ngươi tự đi một mình được không?”

Đôi mắt đẹp của thiếu niên trợn tròn, tay chống nạnh nói: “Không

được, cớ gì đưa bà kia hai mươi lượng mà chỉ cho ta mười lượng? Chẳng lẽ
ta không bằng bà ta?”

Thạch Cảnh thấy mình đúng là tú tài gặp quan binh. Hắn cắn răng: “Ta

chỉ mang theo năm mươi lượng bạc, là cậu ta nhờ ta đi mua hộ thứ này,
ta… ta cũng đưa ngươi hai mươi lượng được không?”

“Không được, ta đâu phải xin ăn, tại sao cần tiền của ngươi, ngươi chỉ

cần đưa ta đến nơi là được.”

Thạch Cảnh đau đầu, xem ra hôm nay bị hành rồi. Nghĩ một chút thì

trấn Lâu Đông coi như thuận đường, bỏ đi, đưa hắn một đoạn.

Đi vài bước, thiếu niên đột nhiên hỏi: “Này! Tại sao phụ nữ mắc bệnh

hoa liễu rồi không thể sinh con được nữa?”

Ta làm … làm sao biết? Thạch Cảnh lập tức đỏ mặt, cứng miệng nói:

“Ta không biết.”

Thiếu niên quay đầu nhìn hắn, cười phì: “Này, ngươi có phải đàn ông

không vậy, lại còn đỏ mặt nữa!”

Thạch Cảnh càng đỏ mặt hơn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.