BA CON UYÊN ƯƠNG, MỘT ĐÔI LẺ - Trang 254

Sáu ngày sau, Thạch Cảnh chỉ còn mười sáu lượng bạc. Hắn âm thầm

đau đầu, không biết phải ăn nói với cậu thế nào. Cậu đặt của Minh Tương
Đại sư một thanh đoản kiếm, giá hai mươi sáu lượng. Đưa hắn năm mươi
lượng bạc, giờ chưa đến kinh thành đã tiêu hết. Thiếu mười lượng bạc, biết
kiếm ở đâu?

Lúc ăn sáng ngày hôm sau, Thạch Cảnh buồn rầu chỉ húp một chén

cháo.

Kiều Mộc tò mò hỏi: “Thạch Cảnh, tại sao ngươi không ăn?”

“Ah, ta… không đói bụng.”

Kiều Mộc cười hì hì hất cằm: “Ngươi tiêu hết bạc rồi đúng không?”

Thạch Cảnh hai mắt sáng bừng: “Làm sao ngươi biết?”

Hắn rất hy vọng, Kiều Mộc có thể thông cảm cho hắn, tiết kiệm một

chút. Hắn ngại không nói, mấy ngày qua cắn răng tiêu tiền thật quá khổ sở,
Kiều Mộc, ngươi có thể hiểu cho lòng ta không?

Quả nhiên, Kiều Mộc hỏi thấu hiểu: “Ngươi còn bao nhiêu?”

“Mười sáu lượng.”

Kiều Mộc nghĩ nghĩ: “Không có việc gì, vẫn tiêu được mấy ngày

nữa.”

Thạch Cảnh đỏ mặt rì rầm: “Không được, không đủ tiền mua đồ hộ

cậu ta rồi.”

Kiều Mộc nheo mắt nhăn mũi: “Ngươi rất nghe lời cậu ngươi sao?”

“Đúng vậy, ta không có cha mẹ, phải nghe lời cậu chứ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.