BA CON UYÊN ƯƠNG, MỘT ĐÔI LẺ - Trang 270

Sư phụ đột nhiên ngẩn ra, gương mặt lộ rõ vẻ buồn bã và trắng xanh,

ta chưa bao giờ thấy người như thế. Người có đôi lúc vờ như mơ hồ, có đôi
lúc thật sự mơ hồ, nhưng từ trước tới nay luôn lãnh đạm thản nhiên, xa lánh
thị phi, như người tu tiên, tiêu dao nhàn tản. Giờ phút này, vẻ mặt người
đau đớn mà bơ vơ, bàn tay cầm chén trà nổi rõ gân xanh.

Đột nhiên, choang một tiếng, chén trà trong tay người vỡ nát, những

mảnh sứ trắng lẫn với máu, một giọt máu đỏ tươi nhỏ xuống, rơi trên
trường bào màu bạch ngọc, nổi bật đến ghê người.

Ta sợ ngây người, không hiểu tại sao sư phụ lại có phản ứng kịch liệt

như thế, chẳng lẽ do ta nhắc đến chuyện cũ, gợi lên thù hận, hận mẫu thân
ta năm xưa sát hại huynh đệ tốt của người?

Ta vội vàng lấy khăn tay băng tay cho sư phụ, Giang Thần đã nhanh

chóng mang Kim Sang Dược đến.

Ta nhìn vết thương trên tay sư phụ, lòng dạ rối bời, đối với mẫu thân,

ta thật sự không biết nên nói thế nào. Người khác đều là kết tinh của tình
yêu cha mẹ, cha mẹ của ta, lại là kẻ thù sống chết, ta biết nói ai đúng ai sai?

Sư phụ như hóa đá, để mặc ta và Giang Thần băng bó bàn tay mà

không hề nhúc nhích, cũng chẳng nói tiếng nào.

Ta ngập ngừng nói: “Sư phụ, người hận mẫu thân con, vì thế không

nhắc đến mẫu thân trước mặt con sao?”

Một hồi lâu sau, sư phụ mới phục hồi tinh thần: “Tiểu Mạt, ta không

hận nàng. Ta không nói chuyện thân thế với con, bởi vì ta hiểu tâm ý của
nàng. Bởi vì nàng là con gái của Mộ Dung Trù, vừa sinh ra đã bị người đời
coi là yêu nữ, ma nữ, thật ra nàng không có thủ đoạn, cũng không hề hại
người.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.