BA CON UYÊN ƯƠNG, MỘT ĐÔI LẺ - Trang 271

Sư phụ nói tới đây thì ngừng lại, giọng nói có phần đứt quãg, dừng

một chút mới nói: “Nhất định là nàng không muốn con gái dẫm lại vết xe
đổ của mình, vì thế mới đưa con đến Tiêu Dao môn, từ trước đến giờ Tiêu
Dao môn là danh môn chánh phái, lại xa lánh thị phi ân oán giang hồ,
không ai biết con là con cháu của Mộ Dung Trù, con sẽ không phải gánh
trên lưng ác danh của ông ngoại, bị thiên hạ xa lánh. Ta biết con giận nàng
đã bỏ rơi con, nhưng nhất định là nàng có nỗi khổ tâm, con đừng trách
nàng.”

Ta ngây ngẩn cả người, ta chưa từng nghĩ, sư phụ không chỉ không

hận mẫu thân, còn khuyên ta đừng trách bà. Hay là… sư phụ niệm ân tình
năm đó bà thả người ra khỏi Kim Ba Cung nên khuyên vậy?

Ta nhỏ giọng nói: “Chắc mẫu thân hận con, mới không muốn nuôi

dưỡng con.”

Sư phụ buồn bã, nhắm mắt nói: “Tiểu Mạt, phận làm con, bất kể cha

mẹ có sai lầm thế nào, cũng là chuyện của đời trước, đừng đi truy cứu. Nếu
sau này có thể gặp lại mẹ con, nhất định phải hiếu thuận với nàng.”

Ta cười khổ một phen: “Bà ấy thiết tha gì sự hiếu thuận của con, dù bà

ấy đưa con đến Tiêu Dao môn là vì muốn tốt cho con, nhưng mười mấy
năm qua chưa từng nhìn đến con lấy một lần.”

Sư phụ mở mắt, nhìn thẳng vào mắt ta nói chân thành: “Nhất định

nàng có đến nhìn con! Con còn nhớ không, con tức giận mang khóa vàng đi
bán, lần nào ta cũng đi theo con để chuộc lại, nhưng lần nào cũng có người
chuộc lại trước ta! Ta nghĩ, nhất định là sinh nhật năm nào nàng cũng đến
nhìn con.”

Ta giật mình câm nín, lòng chấn động, Thích phu nhân nói bọc quà kia

là bà chuẩn bị cho ta, nhưng khóa vàng kia từ đâu mà đến? Trọng Sơn kiếm
pháp là gia bảo của nhà họ Giang, không có lý nào bà ấy lại mang đi tặng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.