BA CON UYÊN ƯƠNG, MỘT ĐÔI LẺ - Trang 275

Một thiếu niên? Thạch Cảnh hít một hơi, chẳng lẽ là Kiều Mộc mạo

danh hắn lấy kiếm đi? Nhất định là Kiều Mộc, trên đường đi, hắn kể không
giấu diếm chút gì, ai ngờ Kiều Mộc lại mạo danh lấy kiếm!

Đứa nhỏ này nghịch quá rồi, lại lấy việc trêu hắn làm vui.

Thạch Cảnh cau mày, ủ rũ. Giờ biết đi đâu tìm Kiều Mộc? Nếu Kiều

Mộc muốn có kiếm, chỉ việc để lại bạc đặt Minh Tương Đại sư đúc một
thanh là được, tại sao phải lấy kiếm Thiều Quang đi chứ, giờ hắn biết ăn
nói với cậu thế nào?

Thạch Cảnh đau đầu.

“Đại sư, người có biết thiếu niên kia đi đâu không?”

Minh Tương đại sư lắc đầu: “Ta cũng không biết, nhưng hắn có đặt ta

làm một thanh đoản kiếm, hẹn tháng sau phái người tới lấy.”

Thạch Cảnh vui vẻ: “Thật sao?”

“Uh, mùng sáu tháng sau.”

Thạch Cảnh ra khỏi nhà Minh Tương Đại sư, tìm một quán trọ nhỏ ở

trong một ngõ gần đấy, tính toán ở đến mùng sáu tháng sau, chờ Kiều Mộc
đến.

Đến mùng sáu, từ sáng sớm Thạch Cảnh đã mua một bình rượu ngon,

mang đến nhà Minh Tương Đại sư, sau đó đặt một cái ghế ngồi dưới gốc
cây ngô đồng, ôm cây đợi thỏ.

Giờ Thìn, mặt trời rực rỡ, xuyên qua kẽ lá, ánh nắng lốm đốm trên

trường bào, thanh tao nho nhã, như không vướng bụi trần. Chia tay hai
tháng, Thạch Cảnh có chút nhớ thiếu niên kia, dù có trêu chọc hắn, gặp lại
cũng không nỡ trách móc nửa câu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.