BA CON UYÊN ƯƠNG, MỘT ĐÔI LẺ - Trang 291

Thanh phu nhân cầm khóa vàng xem xét, lại thấy ta không cầm binh

khí, liền gật đầu: “Chờ ở đây, không được đi bừa, đạp phải bẫy ngầm đừng
trách Kim Ba Cung chúng ta không biết đãi khách.”

Sau thời gian nửa chén trà, Thanh phu nhân rảo bước quay lại, nói với

ta: “Ngươi đi theo ta.”

Ta và Giang Thần đưa mắt nhìn nhau, Giang Thần gật đầu với ta.

Lòng ta bỗng căng thẳng, mẫu thân thật sự đang ở trên đảo sao? Ta vốn
không ôm nhiều hy vọng, nhưng lúc này thật sự rất mong chờ được gặp bà,
bụng dạ rối bời tâm trạng bất an, nôn nao như lâu ngày trở lại quê hương.

Thanh phu nhân đi trước, ta và Giang Thần đi theo vào sâu trong đảo.

Đường mòn đan xen, ngã ba không ngừng, ta đi theo Thanh phu nhân
không dám lơ là chút nào, nghe nói nơi này bẫy ngầm khắp nơi, dù ta
không hiểu thuật kỳ môn độn giáp, nhưng cách bố trí đường đi lối lại cũng
cho ta cảm giác rất kỳ quái.

Sau khi xuyên qua một mảnh rừng, một tòa cung điện hiện ra trước

mắt. Ngói đỏ tường xanh, dưới ánh nắng chói chang của tháng sáu, lộng lẫy
hoa mỹ tựa như ảo ảnh trên mặt biển.

Giang Thần nheo mắt, ngẩng đầu đánh giá tòa cung điện, thở dài nói:

“Bảo sao tên là Kim Ba Cung, đúng là ‘Yên ba đạm đãng diêu không bích,
lâu điện tham soa ỷ tịch dương’.”

Thanh phu nhân dừng bước: “Cung chủ ở bên trong, mời nhị vị.”

Ta bước chậm chạp mà lòng căng thẳng. Giang Thần nắm chặt tay ta,

như muốn truyền cho ta ít can đảm.

Đại điện rộng lớn, bố cục chỉ gồm ba màu sắc là trắng đen và vàng

kim, phú quý mà không xa xỉ phù phiếm, trang nghiêm mà không thiếu sự

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.