BA CON UYÊN ƯƠNG, MỘT ĐÔI LẺ - Trang 292

lộng lẫy huy hoàng. Trong điện có bốn cột lớn bốn người ôm, chạm khắc
hình rồng bay rất khí thế.

Một người phụ nữ dáng dong dỏng cao đứng trong điện, xiêm y tím

than, lụa trắng che mặt, đứng giữa những cây cột chạm hình rồng, nghiêm
túc lạnh lùng, toàn thân toát lên vẻ lạnh lùng xa cách.

Trong một khoảnh khắc, ta cảm giác như mình đang mơ, giấc mơ từ

ngày thơ bé, ta mơ rằng mẫu thân đến gặp ta.

Ta chậm chạp đi tới, đón ánh mắt của bà. Từ khi biết thân thế bản

thân, ta vẫn luôn tưởng tượng về diện mạo của bà, về lúc được gặp bà,
nhưng hình như không phải thế này. Ta biết, bà gặp ta sẽ không quá kích
động, sẽ không quá xúc động, nhưng … ít nhất… cũng không nên che mặt,
ánh mắt không nên lạnh lùng như thế.

Mẫu thân không muốn để ta biết mặt sao? Lòng ta trào dâng thất vọng.

“Ngươi chính là Vân Mạt?”

Giọng nói của bà cũng không như tưởng tượng của ta, không chút kích

động, lạnh lùng như băng, bình tĩnh như hỏi một người xa lạ, một khách
không mời mà đến.

Bao cảm xúc ngổn ngang kích động, bao chờ đợi ngóng trông trên

đường đi bị câu nói lạnh lùng của bà làm tan thành mây khói, chỉ còn đọng
lại cay đắng hụt hẫng, quả nhiên bà không thích ta, không muốn nhìn thấy
ta. Liệu ta có đến nhầm chỗ không?

Ta ngập ngừng đáp: “Vâng.”

Bà chỉ A một tiếng nhạt nhẽo, đưa mắt nhìn Giang Thần, dường như

dù đang đánh giá ta cũng không yên lòng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.