BA CON UYÊN ƯƠNG, MỘT ĐÔI LẺ - Trang 297

Giang Thần thở dài: “Ta nằm mơ cũng không nghĩ, mình lại có ngày

bị bắt ăn thứ này, đúng là …”

Hắn là thiếu gia sống xa hoa xa xỉ, món cá từ sông Ô Tô Lý vạn dặm

xa xôi cũng từng thưởng thức, làm sao nghĩ được tình cảnh hôm nay? Ta áy
náy nhìn hắn.

Hắn nhắm mắt, cau mày gắp châu chấu vào miệng.

Ta vội nói: “Đừng ăn!”

“Không ăn, không đi được. Muội cảm thấy chúng ta xông ra đào tẩu

liệu có xong không, hay ăn mấy thứ này để rời đi dễ dàng hơn?”

Lòng ta thầm nghĩ, tất nhiên cách sau hơn.

Ta lo sợ thì thầm: “Liệu có độc không?”

“Chắc là không, vừa rồi ta thấy Mộ Dung Cung chủ ăn cả hai món.”

Ta cắn răng nói: “Nhưng muội không dám ăn, nếu phải ăn những thứ

này, suốt đời này muội ăn gì cũng không thấy ngon.”

Giang Thần thở dài, bất đắc dĩ cau mày: “Tiểu Mạt, muội cũng thấy

rồi đấy, chúng ta không ăn thì vô phương thoát thân, xem ra, ta đành thay
muội ăn hết.”

Ta cảm động nhìn hắn, quả nhiên là đại trượng phu, trách nhiệm đầy

mình. Hắn cau mày, nuốt hết hai đĩa thức ăn, may là không nhiều lắm, mỗi
loại chỉ có hơn mười con.

Sau khi Giang Thần ăn xong, ta cũng không dám nhìn hắn .

Giang Thần nhăn nhó uống trà, nghiêm mặt nói: “Tiểu Mạt, ta thay

muội chịu bao nhiêu đau khổ, muội có hay biết không? Nửa đời còn lại

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.