BA CON UYÊN ƯƠNG, MỘT ĐÔI LẺ - Trang 324

Thất sư phụ vỗ đùi: “Hầy, sao huynh không nói sớm, lùa hết chúng ta

ra trận như lâm đại địch, thì ra đơn giản như thế. Được rồi, coi như chúng
ta đi du lịch một chuyến.”

Sư phụ buồn bã cúi đầu, thì thào: “Ta… cũng đến hôm nay mới biết.”

Ta cảm thấy sư phụ rất khác lúc bình thường, ta rất muốn tiến tới hỏi

người một câu, lại sợ với tính tình của người chưa chắc đã chịu trả lời.

Thanh phu nhân lại nói: “Mời mấy vị đến phía trước nghỉ ngơi, ta lập

tức an bài đồ ăn.”

Sư phụ gượng cười: “Đa tạ đã lo lắng.” Sau đó cùng các sư thúc đi

theo Thanh phu nhân về phía chính điện.

Ta đang muốn đuổi theo, Giang Thần đã kéo tay ta.

“Làm sao vậy?”

Hắn không nói gì, cũng không cất bước, nhìn ta, hừ một tiếng.

Ta không hiểu nổi, kinh ngạc nhìn hắn, không giải thích được là ý gì.

Hắn nhìn ta, mím đôi môi mỏng, khóe môi cao ngạo, mắt hơi nheo,

không hiểu sao lại có vẻ gì đó rất tình tứ, như hờn mà như không liếc ta
một cái, rồi lại hừ nhẹ một tiếng.

Ta kinh ngạc không thôi, đây rõ ràng là bộ dạng làm nũng của con gái,

hắn cũng làm được sao! Ta âm thầm bội phục, nhưng lại không thể không
nói, thái độ hờn giận của hắn rất phong lưu rất đẹp mắt, đúng là quyến rũ
hơn người.

Ta vừa bực mình vừa buồn cười, gạt tay hắn: “Muội không hiểu nổi,

mặc kệ huynh.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.