BA CON UYÊN ƯƠNG, MỘT ĐÔI LẺ - Trang 381

Hắn lại thì thầm: “Trước giờ toàn muội giận ta, khiến ta tức chết đi

sống lại, muội thì chẳng suy suyển mảy may. Muội xem lại lương tâm mình
xem có đúng không?”

Hắn không nói ta cũng chưa từng cẩn thận nghĩ lại. Trước đây, đúng là

thỉnh thoảng ta khiến hắn tức giận, cứng rắn phẩy tay áo bỏ đi. Lúc ấy, ta
không hiểu tại sao hắn lại giận, hôm nay nghĩ lại chỉ muốn bật cười. Ai bảo
hắn không nói gì, lúc nào cũng cợt nhả thiếu nghiêm túc, ta không đi guốc
trong bụng hắn , làm sao biết hắn nghĩ gì, giận gì?

Đến cửa hàng, sư phụ chắp tay đứng ở trước bậc thềm, hít một hơi dài

lấy dũng khí bước vào. Ta nhìn sư phụ cứ như thể đập nồi dìm thuyền, biết
núi có hổ nhưng nhất quyết đi vào.

Không ngờ, con hổ đi vắng!

Tiểu nhị nói: “Tối qua Cố nương tử nhiễm phong hàn, hôm nay nghỉ ở

nhà dưỡng bệnh.”

Ta và sư phụ liếc mắt nhìn nhau, lòng thầm nghi ngờ, cô ấy nhiễm

phong hàn thật sao? Hay cảm nhận được gì nên tránh mặt chúng ta? Chẳng
lẽ cô ấy đã vạch trần mưu kế này của ta và sư phụ?

Sư phụ tinh thần sa sút trở về, vừa đi vừa thở ngắn than dài, thất vọng

hụt hẫng thấy rõ.

Giang Thần hạ giọng nói: “Muội nhìn sư phụ đi, y hệt như thất tình.”

“Huynh còn tâm trạng đùa sao.”

Giang Thần nghiêm mặt nói: “Ta không đùa. Ta nghe mẫu thân nói,

khi còn trẻ sư phụ và Mộ Dung Cung chủ từng có tình cảm với nhau, vốn
định thành thân, nhưng vì bị ngăn cản mà chia lìa đôi ngả. Ta nghĩ, nếu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.